Liêu Xuyên cắn một chiếc bánh rán rồi vứt cái giấy lót để đựng bay vào trong bãi rác gần đó, lấy đại ống tay áo để quệt quệt qua miệng mình.
“Cậu có vẻ hay đói nhỉ? Tôi thấy cậu lúc nào cũng có một cái gì đó để ăn ở trên tay.”
Liêu Xuyên nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Làm sao mà tôi biết được. Lúc còn nhỏ bố mẹ tôi không cho tôi ăn đồ ngoài, nhưng dạo gần đây vì ăn nhiều nên tôi thấy vị của những món ăn được nói là dành cho thường dân này không tệ.”
“À đúng rồi.”
Liêu Xuyên đứng nép sau một cái cột điện lớn, toàn thân hình cao lớn đứng dưới bóng râm của một khu xưởng cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm ở gần cảng biển.
Cậu ta mặc từ đầu đến chân đều là những bộ đồ màu đen, vì thế nên trong không gian của buổi tối không sao không trăng này, cậu ta như hòa làm một với bóng đêm.
“Bố chị mới mất sao? Tôi xin chia buồn với gia đình của chị.”
“Không có gì.” Chu Châu Thiền lắc đầu, khuôn mặt không có lấy một sắc thái cảm xúc, giống như một cái cây trơ trọi và lạnh lùng mọc giữa cánh đồng hoang: “Bố tôi cũng không muốn mọi người quá đau buồn trước cái chết của ông.”
Liêu Xuyên nhìn Chu Châu Thiền từ từ đứng dậy, nhìn dáng vẻ cô chật vật và khổ sở do vừa mới phải trải qua một cú sốc lớn thì thật lòng hỏi han.
“Này, nếu mệt quá thì chị có thể đi về nhà. Tôi có thể một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-than-men-cua-giang-tam-gia/2728935/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.