Đứng nhìn khung chữ mà Loan Châu viết hôm nào, lòng cậu lại day dứt không nguôi. Nhìn nét chữ như đang thấy người, ngón tay cậu miết lên từng nét, rồi cậu rút từ bên dưới ra một tờ giấy khác, trên giấy viết hai chữ Loan Châu.
Cậu đã viết tên người con gái cậu thương như cái cách cô đã viết tên cậu. Gấp gọn hai tờ giấy lại, cho tới khi chỉ còn nhỏ bằng cỡ ba ngón tay, cậu mới nhét vào vạt áo trong.
Dần dà, mọi thứ lại theo quy luật tự nhiên mà vận hành, bao mùa xuân trôi qua, chàng tướng quân trẻ tuổi năm ấy bây giờ đã là một vị tướng quân ngoài ba mươi. Người ấy vẫn dành một lòng cho đất nước, một trái tim cho một người.
Mùa hè năm ấy, một cuộc tấn công nổ ra khi vua đương triều không chấp nhận yêu cầu vô lý của nước Mỗ, chúng vịn cớ đưa quân sang để "dạy dỗ". Trong buổi thiết triều, Thiên Phúc thân là tướng quân nên xin phép tiên phong dẫn quân đối đầu.
Sau một hồi bàn luận, vua đương triều đồng thuận, lập tức một đạo quân tinh nhuệ được chỉ huy ra trận. Dẫn đầu quân sĩ là Thiên Phúc, phò mã Văn Tường được phong Đô úy tham chiến cùng ba mươi nghìn binh sĩ hành quân tiến ra biên ải.
Sau khi nghe tin cấp báo rằng quân Mỗ đang tiến quân mạnh mẽ từ phía bắc, Thiên Phúc điểm tĩnh suy ngẫm không hề nao núng. Đô úy Văn Tường đi đi lại lại, lát sau mới lên tiếng.
"Tướng quân, trận này cho ta dẫn quân tiên phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3563624/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.