Vài năm sau.
Thiên Phúc lúc này đã là một tướng quân tài giỏi, nắm giữ trong tay cả một đội quân tinh nhuệ bao lần bảo vệ bờ cõi. Bổng lộc ban thưởng đều được cậu gửi về phủ, nhờ ông bà Lý phát chẩn cho dân nghèo. Tiếng tăm phủ Lý nói chung và cậu Thiên Phúc nói riêng ngày càng được nhiều người biết đến.
Tiếng bước chân ngựa lộc cộc dừng lại, cậu đưa ngựa cho người làm rồi đi vào trong nhà.
“Cậu về, cậu về!”
Tiếng đứa trẻ vừa gọi vừa cười, nó chạy lon ton ra ôm lấy chân Thiên Phúc, cậu cười hiền bế nó lên rồi hỏi.
“Tý dạo này nghe lời ông bà không?”
“Dạ có ạ!”
Nó vừa dứt lời thì con Tỵ trong bếp chạy ra, nó lau vội hai bàn tay rồi chào cậu, đoạn lại bế đứa trẻ từ tay cậu. Thiên Phúc lấy ra một túi kẹo cho thằng Tý, bấy giờ cậu mới hỏi.
“Ông bà đi đâu rồi Tỵ?”
“Bẩm cậu, ông đi công việc còn bà đang trong phòng của mợ ạ!”
Thiên Phúc gật đầu, từ sau đám tang của Ngọc Liên, con Tỵ xin phép ông bà Lý và cậu cho nó về lại nhà Ngọc Liên để chăm lo cho ông bà.
Con Tỵ là con hầu của Ngọc Liên, bây giờ cô không còn, ông bà Lý cũng không có lý do giữ nó lại phủ nên ưng thuận. Nó trở lại nhà, thay Ngọc Liên chăm sóc ông bà Trần khi họ về già.
Đứa trẻ khi nãy là Tý, con của Tỵ, thằng bé mới lên ba mà đã lanh lợi, suốt ngày nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3559643/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.