Sau hôm tỉnh lại, Loan Châu sững sờ khi nghe mẹ nói cô bất tỉnh hôn mê sâu cả tuần nay. Vậy mà thời gian cô xuyên không lại lâu đến vậy, cô nhìn những món ăn trên bàn, chợt lại nhớ đến cái chén cơm nhỏ xíu ăn mãi không no, nhớ đến những món mà bà Lý dặn nhà bếp nấu cho cô, rồi cả con cá nướng ăn cùng con bé Tỵ.
Cô lại nhớ lúc cô ăn uống bị bà Lý quở trách, ánh mắt mọi người khi ấy kinh ngạc nhìn cô, cô nhớ tất cả. Cô chẳng biết khi cô ngủ trong vòng tay cậu thì thế nào, chỉ biết khi cô mở mắt là đã ở thế kỷ hai mươi mốt rồi.
Cậu Thiên Phúc ra sao nhỉ, phủ Lý rồi cả ông bà Trần…
Con Tỵ có con chưa nhỉ?
Công chúa Huyền Vy về sau sẽ thế nào?
Những câu hỏi cứ quay quắt trong đầu cô, hình ảnh của cậu cứ hiện ra trước mắt cô.
“Con no rồi, con lên phòng nghỉ tí nha mẹ.”
Mẹ cô lo lắng hỏi lại.
“Ăn ít vậy con?”
“Chắc do con còn mệt, con không sao đâu.”
Bước chân lững thững về phòng, cánh cửa khép lại cũng là lúc Loan Châu để mặc cho cảm xúc của bản thân mình.
Cô đưa tay lên không trung, cảm giác đang sờ lấy gương mặt của người cô yêu, trí nhớ cố gắng vẽ lên gương mặt của người ấy. Rồi chợt mọi thứ vỡ tan, hòa vào dòng nước mắt.
Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa đang gồng lên để che đi tiếng thổn thức của cô gái nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3544633/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.