Vài ngày sau.
Loan Châu xuống bếp nấu một vài món ăn quen thuộc mà cô hay nấu, bữa cơm hôm ấy mọi người tuy dùng cơm nhưng ai cũng có nỗi lòng riêng mình. Tình hình của cô chẳng ai là không biết cả, nhưng thay vì cô đau buồn thì Loan Châu lại tỏ ra vui vẻ lạc quan, điều này mọi người càng đau lòng.
Bà Lý kéo tay Loan Châu ngồi xuống bên cạnh, bà lo lắng nói.
“Mợ ổn không? Sắc mặt của mợ…”
“Con ổn hết ạ, mẹ dùng món này đi, chẳng phải mẹ nói mẹ thích món này ư?”
Nói rồi cô quay sang nói với Thúy Hoa.
“Mợ Hoa cũng ăn nhiều vào, rồi nhanh chóng có tin vui cho cha mẹ nhé!”
Thiên Phúc cắn chặt hàm răng lại, tay cậu run đến mức không thể gắp được thức ăn.
Đây chẳng phải là “hồi quang phản chiếu” sao? Một người khi cơ thể đến giới hạn cuối cùng, những năng lượng còn sót lại sẽ vươn lên mạnh mẽ, tựa như ngọn đèn sắp tắt sẽ bùng cháy lên một lần nữa.
Bữa cơm trôi qua trầm lặng, ngoài những câu nói của Loan Châu thì chẳng ai buồn nói cả.
Một đêm trăng sáng, tuy đã bước vào giữa đông, nhưng đêm nay trời đột nhiên sáng vằng vặc, chỉ vài hôm nữa lại đến hôm rằm.
Thiên Phúc đứng trước cửa phòng, ánh mắt u buồn nhìn lên ánh trăng, hệt như đêm cậu đi tìm cô, trăng hôm ấy cũng sáng như vậy.
Thứ khiến con người ta đau khổ nhất chưa hẳn là việc mất đi người mình yêu thương, mà chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3544284/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.