Thiên Phúc sững sờ, tay cậu buông thõng xuống rồi lại đưa lên sờ trán cô.
“Anh làm gì vậy?”
Cô gạt ra, gương mặt có chút khó chịu. Đôi mắt cậu nhìn cô chợt rưng rưng, giọng lạc cả đi, lắp bắp không nên lời.
“Mợ…mợ sao vậy? Mợ sao thế này…”
Loan Châu vẫn không trả lời, cô chỉ ngồi nhìn người trước mặt đang đau khổ, trong đôi mắt có chút gì đó kì lạ.
Trong lúc Thiên Phúc đang ráo hoảnh, tâm trạng rối bời khi thấy Loan Châu cứ ngơ ngác nhìn mình. Cậu nghĩ có khi nào cô về thời đại của cô rồi không? Nếu vậy thì đây là ai? Cô đi mà không một lời nhắn với cậu sao? Cô mà như vậy thì cậu biết làm sao bây giờ?
Đột nhiên cửa phòng bật mở, công chúa Huyền Vy bê khay có chén cháo đi vào.
“Chị Ngọc Liên, ăn cháo đi nào!”
Thiên Phúc kinh ngạc nhìn sang Huyền Vy rồi hỏi.
“Ngọc Liên? Cô ấy là Ngọc Liên sao?”
Huyền Vy ngơ ngác hỏi lại.
“Vợ ngươi mà ngươi không nhận ra à, chị ấy bị đập đầu chứ phải ngươi đâu?”
Thiên Phúc nghệch mặt ra sau khi bị mắng, rõ ràng cô ấy không nhận ra cậu kia mà? Sao bây giờ lại thành cậu không nhận ra cô? Cậu cố gắng giải thích với Huyền Vy.
“Không phải…khi nãy thần hỏi nhưng mà cô ấy không nhận ra thần…”
“Nào có, chị ấy nhận ra ta mà?”
“Nhưng rõ ràng…”
Câu nói chưa hết, Thiên Phúc rồi cả Huyền Vy đều giật mình khi người đang ngồi trên giường cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3514445/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.