Loan Châu nghe những lời ấy, biết rằng người mà cậu Thiên Phúc nói không phải mình mà sao mặt vẫn đỏ tim vẫn loạn. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ không trả lời lại cậu. Thiên Phúc xoay người quay mặt vào phía Loan Châu, cậu nằm nhìn cô, tay khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô.
Sáng hôm sau, Thiên Phúc cùng Loan Châu lại tiếp tục lên đường, như đêm trước thì cả hai lại ôm nhau, cái chăn bị đạp xuống góc giường. Loan Châu ngồi đu đưa trên lưng ngựa, lần này Tỵ không đi theo nên chẳng ai trò chuyện với cô cả.
Cậu Thiên Phúc hỏi nhỏ.
“Hôm qua tôi nói mợ có nghe thấy gì không?”
Loan Châu thót một cái, hai tai đỏ bừng ấp úng.
“Nói…nói gì tôi đâu có nghe!”
Cậu nghe vậy cũng chẳng thắc mắc lại, chỉ gật gù rồi thúc ngựa đi.
Đến chốn kinh thành, không khí nhộn nhịp hẳn, đường xá tấp nập người mua người bán, khác hẳn với chợ ở quê. Những tiệm buôn lớn nhỏ san sát nhau, nào là tiệm vải, tiệm trang sức, tiệm bán những thứ đồ dùng hàng ngày.
Loan Châu hết nhìn bên này rồi ngó bên kia, ánh mắt cô sáng rực khi nghe mùi thức ăn thơm phức. Cô thầm nhủ.
“Đúng là những món ngon gia truyền, mùi hương rất quen khi mình đã được ăn vậy mà ăn ở đây vị lại có chút khác biệt, vừa quen vừa lạ.”
Thiên Phúc nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại tại một tiệm trang sức, tuy là trang sức nhưng ở đây còn có cả trâm cài tóc, gài tóc được làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3492386/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.