Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ còn có Khương Mỹ Linh có thể nhờ cậy được, nhưng cách đây không lâu, không biết Hàn Quốc Đông trúng gió gì mà thể không bao giờ lăng nhăng nữa, còn tách bà hai, bà ba ra ở riêng, còn ông ta thì chạy tới sống cùng Khương Mỹ Linh ở2Thiển Thủy Loan, rất có dáng vẻ không định buông tay ra.
Hai người châm lại lửa tình, quyết định chu du toàn thế giới, lúc này có khi còn đang ở châu Phi trêu sư tử cũng không biết chừng.
Kể từ đó, trách nhiệm chăm sóc cho Hàn Sóc rơi hết lên vai Chu5Dịch. Thường xuyên xảy ra tình trạng đang họp dở liền bỏ ra ngoài đi mua đồ ăn cho Hàn Sóc. Dần dà, nhân viên công ty cũng quen, lúc này mới biết thì ra đàn ông hư hỏng sống tốt lên thì có thể đào tim đào phối như thế. “Ông xã.” Hàn6Sóc hít cánh mũi, “Sau này anh phải ăn nhiều thêm một chút đấy.”
“Hả?”
“Giờ nhìn anh gầy hơn so với trước đây nhiều lắm.” “He he... Bà xã, em đang quan tâm anh đấy ư?” “Đúng thế, em không quan tâm anh thì quan tâm ai chứ?” Chu Dịch cảm thấy ấm áp: “Thực5ra gầy cũng tốt mà, hiện cơ bụng.”
“Xin lỗi anh, sau này em sẽ không sai bảo anh nữa, cũng sẽ không nổi giận với anh.”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ánh mắt căng thẳng: “Em nói thế là có ý gì? Nói trước cho em biết, đã kết hôn rồi, có chết3anh cũng không rời đầu nhé!”
“Nếu em còn dám ôm bụng chạy, anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt lại, vĩnh viễn làm búp bê bơm hơi của anh!” “Fuck... anh nhắc lại phát xem nào? Con mẹ nó có tin tôi lột da chó của anh không hả?” Hàn Sóc lập tức nổi điên.
Chu Dịch bị chửi mà sướng, vẻ mặt hung dữ lập tức biến mất, “Tin! Đương nhiên anh tin rồi! Lời bà xã nói nhất định phải tin chứ!”
Nồi nào úp vung nấy, một người thích đánh, một người bằng lòng chịu đòn.
Tin tức Hàn Sóc mang thai nhanh chóng được người đại diện Triệu Thu xác nhận. Ngày đứa bé ra đời, paparazzi nghe tin mà tới vây lấy bệnh viện chất như nêm cối.
Khoảnh khắc khi Chu Dịch đón lấy đứa bé từ tay bác sĩ, đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần, tư thế thuần thục đến không thể thuần thục hơn dường như trở nên cứng đờ trong nháy mắt. Hắn biến thành một người cha luống cuống, đờ đẫn.
“Ba, con muốn ngắm em gái.” A Thận kéo ống tay áo hắn. Chu Dịch ngồi xổm xuống: “Có phải rất đáng yêu không?” “...” Thực ra, cậu muốn nói là nhìn hơi xấu. Hiển nhiên Chu Dịch không muốn nghe thấy bất kỳ một câu nói bậy nào về con gái bảo bối của mình, cho dù lời đó được nói ra từ miệng chính con trai mình. Hàn Sóc được bác sĩ đẩy ra, Chu Dịch đuổi theo: “Vợ ơi! Vợ ơi! Em có đau lắm không? Muốn ăn gì? Muốn uống gì? TF ra hàng mới, anh đã đặt trước cho em rồi, còn có da cá sấu của hãng H, thời trang mùa xuân của hãng C nữa...”
A Thận che mặt. Đám bác sĩ xung quanh nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật...
Hàn Sóc thì đã cạn kiệt sức lực rồi, nếu không nhất định cô sẽ đỡ trán. “Chồng à, anh ồn ào quá đấy...” Chu Dịch liền câm miệng, “À... anh còn muốn nói một câu cuối cùng.”
“Vợ à, em nhất định phải nhanh khỏe lại đấy.”
“Anh yêu em.”
“Đây đã là cầu thứ hai rồi.”
“... Oh.” Có vẻ hơi thất vọng. Hàn Sóc: “Em cũng yêu anh.”
Mùa hè năm ấy.
Đàm Hi đầu tư vào tập đoàn Thiên Tước kiếm được một con số khổng lồ, lập tức tiến vào hàng ngũ tỷ phú mới nổi.
Hàn Sóc đeo kính râm, váy da, áo thun ngắn để lộ ra cái rốn tinh xảo, vừa cool vừa ngầu lòi, đáng tiếc chiếc xe nổi trong tầm tay đã phá hỏng mất phần lớn khí chất đó. Gần đây Nhiễm Dao đã bị nuôi đến phát phì, đang bế cô bé con ngủ say trong lòng, nước dãi chảy cả ra bên mép.
“Ba vị muốn uống gì ạ?”
Hàn Sóc: “Nước ấm.”
Nhiễm Dao: “Nước ép kiwi.”
Đàm Hi: “Một ly Latte.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Tầm mắt Đàm Hi chậm rãi đảo qua hai người, “Vất vả lắm chúng ta mới tụ tập được một lần, hai cậu không chỉ mang con theo mà khẩu vị cũng trở nên thanh đạm như thế, chán chết đi được.”
Hàn Sóc bĩu môi: “Cô em tưởng anh đây không muốn uống cà phê chắc? Tớ con mẹ nó nằm mơ đều thèm, thiếu nước ôm cái chân thối của lão Chu Dịch mà gặm ấy.”
“Tại sao lại gặm chân?” Nhiễm Dao vẫn chẳng hiểu ra sao. Cô cảm thấy mình quả thực là đại biểu của câu nói “mang thai ngốc ba năm” trong truyền thuyết, đã sống không còn gì luyến tiếc mà chấp nhận sự thật là đầu óc trơ lì ra rồi. “Bởi vì mùi thối chân của lão ấy quả thực rất giống cà phê Mountain.”
“...” Nhiễm Dao á khẩu không nói được thành lời.
Đàm Hi xua tay:“... Đây là một câu nói rất có hương vị.”
Hàn Sóc đang trong thời gian cho con bú nên không dám uống cà phê.
Còn Nhiễm Dao là vì gần đây được bà Bàng truyền cho một lượng lớn tri thức về dưỡng sinh nên mới lựa chọn nước ép kiwi có hàm lượng vitamin tương đối cao mà không quá nóng.
Đàm Hi ngửi ly cà phê thơm ngào ngạt trước mặt, cố ý bưng lên đảo qua một vòng trước mặt hai cô bạn, “Xem ra, chỉ có tớ vẫn là tương đối tự do.”
Một giây trước khi cà phê vào miệng, mày đột nhiên nhíu lại, sau đó...
“Oe!”
Không ngờ cô lại nôn ra. “Hi Hi... Nghỉ lễ tháng này của cậu tới chưa thế?” Đàm Hi không nói gì, dường như đang tự hỏi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc. “Cậu như thế này sẽ khiến chúng tớ nghĩ là cậu thật sự mang thai rồi đấy.”
Kết quả kiểm tra quả thực đúng là đã mang thai.
Hàn Sóc vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, “Oh yeah! Giờ cậu cũng chẳng thể uống cà phê được rồi...” Vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Nhưng giờ Đàm Hi cũng chẳng rảnh để dạy bảo cô nàng, nhét tờ giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhanh chóng nổ máy rồi nghênh ngang rời đi.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao nhìn nhau.
“Cậu ấy làm sao thế?”
“Ừm, tớ cảm nhận được sát khí.”
Thanh Tuyền Thiên Vực.
Ông bà cụ Lục đều ra ngoài, Ngộ Hạ tới studio chụp bìa tạp chí, A Lưu ra nước ngoài tham gia thi đấu mô hình toán học, thế nên, chỉ có mình Lục Chinh ở nhà.
Hôm nay là thứ bảy, anh không phải đi làm. “Bà xã? Em đã về rồi...”Mắt người đàn ông sáng lên, dang tay ra muốn ôm lấy người.
“Đứng lại!” Lục Chinh sững sờ tại chỗ, thấy sắc mặt cô rất không tốt: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Chuyện lớn liên quan tới mạng người!” Ánh mắt người đàn ông trở nên căng thẳng. Đàm Hi vò tờ giấy xét nghiệm lại rồi ném cho anh, “Tự xem đi!” Lục Chinh mang theo vẻ mặt khó hiểu, mở tờ giấy ra, giây tiếp theo, trong mắt hiện ra vẻ vui sướng như điên.
Đàm Hi xông tới véo anh, “Đều tại anh! Nói là thời kỳ an toàn nên không mang bao! Giờ trúng thưởng rồi, anh đắc ý lắm đúng không?”
“Cái này chứng tỏ súng còn dùng tốt lắm.”
“Anh nhắc lại xem nào?” Đàm Hi nghiến răng, véo chặt eo anh không bỏ. “Ôi đau... Ý của anh là, đứa bé này có duyên với chúng ta, nên tới thì có ngăn cũng không được.”
Đàm Hi ngẫm lại cũng cảm thấy không sai.
Lục Chinh đỡ cô đi tới bên sofa ngồi xuống, “Ngài mai anh đưa em đi khám.”
“Không đúng... Lúc em sinh Ngộ Hạ và A Lưu đã bị hậu sản, bác sĩ nói sẽ rất khó mang thai lần nữa, cái này mà là rất khó à?”
“Mấy năm nay chẳng phải em luôn uống thuốc điều trị hay sao? Đừng nghĩ nhiều như thế, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi.” “Um.”
Vào ban đêm, Ngộ Hạ và A Lưu đều nhận được tin trong bụng mommy mình có thêm em bé. Vì thế liền bùng nổ một trận đại chiến... Ngộ Hạ: “Nhất định là em gái! Chị muốn dạy em ấy đi catwalk, tạo dáng chụp hình!”
A Lưu: “Con gái phiền lắm. Em trai thì tốt hơn, em có thể dạy em ấy chơi rubik, tháo dỡ robot.”
Ngộ Hạ: “Em gái!”
A Lưu: “Em trai.”
Tranh chấp mãi không xong, cuối cùng Lục Chinh mỗi tay xách một đứa ném về phòng thì mới được yên.
Ngộ Hạ nước mắt lưng tròng: “Ba hư! Có em gái liền không thương con nữa...”
Lục Chinh thực vô tội: “Sao ba lại không thương con chứ?” “Thì như vừa rồi ấy, giống y như xách chó ấy, cực kỳ thô bạo!” “... Được rồi, ba xin lỗi.”
“Vậy ba phải đảm bảo là em bé trong bụng mommy là em gái nhé.”
“...” Cái này thì quả thực anh không thể nào đảm bảo được.
Ngày hôm sau, Lục Chinh đưa Đàm Hi tới bệnh viện làm kiểm tra.
Không biết Bàng Thiệu Huân nhận được tin từ đâu mà trực tiếp giết thẳng từ tầng sáu xuống khoa Sản tầng ba, dựa vào bên cạnh khung cửa cười như không cười, “Bảo đao chưa già nha.”
Lục Chinh cho anh ta ánh mắt “Sao hả, cậu ghen tị hả“. “Nói gì thì nói, hai người các cậu còn phải cảm ơn bà mối tôi đây nữa đấy.”
Đàm Hi nhướng mày, lạnh lùng mở miệng: “Nói tới bà mối, anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, chuẩn bị khi nào tự mình giúp mình giải quyết chuyện chung thân đại sự đây hả?” “... Đàm Hi, miệng cô vẫn cố gắt y như năm đó.” “Cảm ơn.”
Vẻ mặt Bàng Thiệu Huân như ăn phải ruồi, cuối cùng xám xịt mà đi.
Kết quả kiểm tra đã có, hết thảy đều bình thường. Đàm Hi muốn xuống vườn hoa bên dưới đi dạo, tất nhiên Lục Chinh cũng muốn đi cùng cô. Vừa lúc hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt.
Đàm Hi dừng lại: “Chính là ở đây.”
“Hům?”
“Em cướp kẹo bông của thằng bé nhà họ Cố ở đây, sau đó liền chạy trốn, kìa...” Đàm Hi duỗi tay chỉ, “Đi về phía đó.”
Lục Chinh thuận thể nhìn theo, hiển nhiên cũng nghĩ tới, không hề bật cười.
“Chạy vào WC nam có thú vị lắm không?”
“Không thú vị bằng anh.” Năm đó, bọn họ gặp nhau ở chính bệnh viện này, khi đó ai nấy đều kinh ngạc, đột nhiên quay đầu, giờ bọn họ đã là vợ chồng thân mật nhất, có chung với nhau những đứa con.
Cho tới hôm nay, suốt mười năm.
Anh yêu tha thiết không rời.
Cô lưu luyến không bỏ.
Hoàng hôn kéo dài thân ảnh nghiêng nghiêng của hai người, trong khoảnh khắc, tạo thành khung hình đẹp nhất.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên là bắt đầu của một câu chuyện. Bên nhau trọn đời là kết thúc của câu chuyện ấy. ở giữa là năm tháng dài đằng đẵng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.