Nhiễm Dao nhìn thứ cô đang cầm trong tay, định lên tiếng gọi Thái Dũng lại.
Nhưng đáng tiếc, đối phương lượn đi quá nhanh, không hề cho cô cơ hội nói.
Đóng cửa lại, đi vào bên trong, vẫn2còn suy nghĩ đến túi tài liệu màu xanh không nặng không nhẹ đó, rồi tiện tay mở ra... Một giây sau cô sững sờ.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, sở Bội quay về cơ quan tiếp5tục làm việc.
Giữa đường, như suy nghĩ điều gì, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sở Kiêu.
“... Chị Cả.” “Giọng em sao vậy?” Vừa nghe đã phát hiện ra ngay có điều không ổn, Sở6nội vô thức nhíu mày lại.
“Bị khàn thôi.”
“Sao lại khàn?”
Đầu bên kia trầm mặc, “... Bị cảm.”
“Giữa hè sao lại bị cảm?” Sở Bội nhíu mày, nhanh trí hỏi ngược lại.
“Cảm nắng.”
Miễn cưỡng tin tạm, dặn dò nói:5“Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không được thì về nhà, bảo dì sắc thuốc cho em, uống xong là khỏi ngay thôi.”
“Vâng.” Giọng nói ủ rũ, không mấy hăng hái. Hình như là bị bệnh3thật rồi, Sở Bội không khỏi lo lắng, “Nếu thế thì để chị bảo A Toàn mang thuốc hạ sốt và thuốc cảm đến chung cư cho em, nhân tiện...
“Không cần.” Sở Kiều cắt ngang lời chị ta, thái độ cường ngạnh đến mức khiến người ta nghi ngờ. Sở Bội thấy lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ, Nhiễm Dao đã chạy đi tố chuyện với Sở Kiêu rồi sao? Bỗng nhiên, lại không dám chắc chắn. “Chị, không có việc gì thì em tắt máy đây.” “Đợi đã...”
“Da?”
“Ba mẹ bảo em thứ bảy này về nhà ăn cơm.” Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/419175/chuong-1263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.