“Chàng vờ cưỡi ngựa đến Đuổi nhau quanh ghế ngồi”
(Hai câu thơ trong bài Trường can hành của Lý Bạch.) “Vậy à..” Ngộ Hạ cũng không thấy thất vọng, bỗng nhiên hai mắt cô bé sáng bừng lên, “Vậy thì anh kể chuyện tình yêu đi!” A1Thận khựng lại, “Chuyện Trà hoa nữ” có được không?” “Phim điện ảnh do mẹ nuôi diễn à?” “No, its The Lady of the Camellias. Một cuốn tiểu thuyết của Alexandre Dumas con.”
“Dumas con? Vậy ba ông ấy là Dumas cha à?”
Ngộ Hạ gật đầu, “Được ạ,8em muốn nghe bản tiếng Anh.”
Ngô Hạ sinh ra ở Rotterdam, rồi lại lớn lên ở Zurichs. Bằng sự giáo dục và yêu cầu nghiêm khắc của bản thân, Đàm Hi không hề lơ là dạy tiếng Trung cho cô bé. Nhưng vì được tiếng Anh được2dùng hằng ngày, cho nên tiếng Anh vẫn thân thiết với Ngộ Hạ hơn.
Về nước hơn một năm, Ngộ Hạ đã rèn luyện được thói quen dùng tiếng Trung trong cuộc sống hàng ngày, nhưng khi đọc sách báo nước ngoài, cô bé vẫn thiên về dùng4bản tiếng Anh hơn.
A Thận biết thói quen này của cô bé nên cho dù Ngộ Hạ có không nhắc đến thì cậu bé cũng sẽ chọn tiếng Anh. Khi giọng tiếng Anh lưu loát chính tông lặng lẽ vang lên dưới gió nhẹ đầu chiều, cùng với bối cảnh âm nhạc du dương êm ái, trước mặt khán giả hiện lên một bức tranh cuộn tròn năm tháng bình yên.
Đoàn Miên Miên chỉ cảm thấy tim gan như bị hai đứa trẻ trong khung cảnh đó nắm chặt lấy, cảm giác đẹp đẽ bình yên đó khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
Cho đến khi tiếng thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/419159/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.