A Thận thấy hơi thất vọng.
“Chú Lục cũng hiểu.” “Ai?” Chu Dịch không nhịn được bèn hỏi lại. “Lục Chinh, chú Lục, ba của A Lưu.” Chu Dịch: “...” Đúng thật, hắn không dám so sánh với Nhị Gia. Cậu bé rũ mắt xuống, mất hết hứng thú. Chu Dịch vắt nát óc, một lúc sau, mới rặn ra được một câu: “Con thích đọc sách gì?” “Đều thích, gần đây đang xem cuốn One Hundred years of Solitude.”1Bình thường cậu đều xem bản tiếng Anh, nên buột miệng thốt ra. Giờ thì Chu Dịch hiểu rồi: “Trăm năm cô đơn?”
A Dịch gật đầu. “Ha ha... sách hay.” Tuy hắn cũng chỉ mới xem qua phần mở đầu. Mắt cậu bé sáng rực lên: “Có phải thật sự có dòng họ Buendia và ngôi làng Macondo không? Chú đi qua châu Mỹ La-tinh chưa? Có phải chỗ đó có rất nhiều truyền thuyết thần thoại không?”
Chu Dịch:8“...”
Con trai khó xử lý quá!
May mà, tiếng hét vọng ra từ trong nhà vệ sinh kịp thời cứu hắn thoát khỏi tình cảnh lúng túng khó xử. Chu Dịch biến sắc, tiếng hét kia là của Hàn Sóc. Đứng lên, đi nhanh về nơi phát ra âm thanh. Cậu bé cũng chạy theo sau.
Không đợi Chu Dịch đẩy cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong, cả người Hàn Sóc ướt nhẹp, chiếc áo voan mỏng2tanh dính chặt vào da, để lộ ra một vòng ngực căng tròn.
Hắn chỉ nhìn một chút rồi dời ánh mắt đi ngay, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?” “... Bể ống nước.”
“Có thùng công cụ không?”
“Làm gì?” “Để anh sửa thử xem, nếu không được thì mời thợ sửa.” Hàn Sóc cũng không dám chậm trễ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/419142/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.