Ngày 18 tháng Chín, cảnh sát ra mặt, công khai tuyên bố tình hình cụ thể và tỉ mỉ của vụ án. Cùng ngày đó, Đàm Vị tổ chức họp báo, sau khi thành khẩn xin lỗi thì tuyên bố sẽ rút khỏi giới giải trí. Đây đã không còn là đề tài buôn chuyện giải trí bình thường nữa, liên quan tới tội phạm hình sự, đám anh hùng bàn phím để duy trì sự im lặng đầy ăn ý. Quần chúng1ăn dưa cũng không hà khắc như khi bình luận về các minh tinh khác mà đứng ở độ cao xã hội, cố gắng bình phán một cách khách quan nhất. Những người phe cấp tiến tỏ vẻ bất mãn với kết quả xử án này, cảm thấy trừng phạt quá nhẹ. Những người phe thương xót lại đứng ở góc độ người làm mẹ, tỏ vẻ thấu hiểu hành động của Trương Như Thu, cũng không ngừng mắng chửi gã đàn ông8tệ bạc Uông Hải Thành. Theo những lời bàn tán ngày càng dâng cao, chuyện Đàm Tông Võ ngày trước ngoại tình cũng bị cộng đồng mạng lôi ra, lại kéo thêm cho Trương Như Thu một đống ý kiến đồng tình nữa. “Hình như tôi đã hiểu ra nguyên nhân mà bà ấy làm như thế.” “Chỉ có người đã từng trải qua sự phản bội của bọn đàn ông khốn nạn mới hiểu được sự đau đớn thấu tim này.” “Bọn đàn ông2khốn nạn trên đời này đều nên bỏ rọ heo hết.” “Đáng thương cho tấm lòng người làm cha mẹ, bản thân mình đã phải chịu khổ nên không muốn con gái mình cũng phải trải qua như thế.” “Tại sao gã họ Uông không chết chứ nhỉ? Ừ, còn cả lão họ Đàm kia nữa.” “Xã hội này bây giờ thế nào ấy nhỉ? Dù cho có lý do to lớn cỡ nào thì cũng không nên vận dụng tử hình, các người4còn ngồi đó mà thương xót cho kẻ phạm tội, tôi đây chỉ có thể cười thôi...” “Lầu trên cát sang một bên mà cười đi! Động vật máu lạnh không xứng làm người.” Đàm Hi rời khỏi weibo, lại bấm gọi một dãy số, “Có thể sắp xếp cho tôi gặp Trương Như Thu một lần không? Được, chờ tin của anh...” Ngày 19 tháng Chín, Đàm Vi công khai tỏ vẻ không có dị nghị gì với phán quyết của thẩm phán, từ bỏ kháng án. Trưa hôm đó, Trương Như Thu bị áp giải tới bệnh viện tâm thần dành cho các bệnh nhân cấp nặng nhất để tiến hành cách ly trị liệu, không chấp nhận bất kỳ cuộc thăm hỏi nào. Chạng vạng, dưới ráng chiều màu vàng cam rải đầy mặt đất, bóng cây cũng bị kéo dài nghiêng trên đất. Gió cuộn lên một cơn sóng nhiệt, mang đến cảm giác nóng nực đặc trưng của mùa hè. Một chiếc Porsche chạy chầm chậm rồi dùng trước cổng bệnh viện, Đàm Hi đẩy cửa bước ra. “Ai?” Bên trong cánh cửa sắt, một người đàn ông trung niên với gương mặt không cảm xúc gì trầm giọng hỏi một câu. “Tôi họ Đàm, tới gặp một người bạn cũ.” “... Xin mời đi theo tôi.” Cửa sắt mở ra, Đàm Hi tiến vào, đi theo người đàn ông trung niên kia khoảng hai, ba trăm mét, sau khi rẽ vào lối ngoặt thì dừng trước một cánh cửa. “Người cô muốn gặp ở trong đó, nhiều nhất chỉ có thể ngồi mười lăm phút.” Đàm Hi đẩy cửa tiến vào. Căn phòng nhỏ hơn hai mươi mét vuông, ở giữa là một cửa kính chống đạn ngăn căn phòng thành hai ngăn. Mà Trương Như Thu thì đang ngồi ở bên trong, mặc đồ dành cho bệnh nhân sọc xanh xen trắng, tóc dài đã bị cạo sạch, chỉ còn cái đầu trọc lốc. Đàm Hi tới gần, đặt mông ngồi xuống ghế, vừa vặn đối mặt với người ở trong. Trương Như Thu cầm điện thoại lên, giọng nghẹn ngào, “Không ngờ, người đầu tiên tới thăm tôi lại là cổ.” “Đời này đều thiếu những niềm vui bất ngờ đâu, thím Hai không cần quá bất ngờ.” “Tôi không bất ngờ, thật đấy.” Trương Như Thu nở nụ cười nhạt, “Đã sớm dự đoán được Hứa Ninh không phải là đối thủ của cổ rồi.” Ý cười trong mắt Đàm Hi càng sâu hơn, “Xem ra thím Hai cũng là người sáng suốt đấy chứ.” “Sáng suốt ư?” Cười nhạt một tiếng, “Đã hổ đồ từ lâu rồi...” “Nếu thật sự hồ đồ thì tại sao lại nghĩ ra cách cắt tay tìm đường sống hay ho như thế này chứ?” Ánh mắt Trương Như Thu không hề thay đổi, “Cố suy nghĩ quá nhiều rồi.” “Thật ư? Cũng có lẽ là thế.” “Chuyện Hứa Ninh... rất xin lỗi, hy vọng cô có thể buông tha cho Vi Vi.” Đàm Hi không nói, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng vào bà ta, lộ ra vẻ hờ hững. “Hai đứa đều mang họ Đàm, trên người chảy dòng máu thân cận, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt chứ?” “Thím Hai đang cầu xin tôi đấy à?” “... Phải, tôi xin cổ.” “Nếu đã biết Hứa Ninh vô dụng, tại sao còn muốn bí quá hóa liểu chứ?” Trương Như Thu im lặng. “À, để tôi thử đoán xem nhé,“Ý cười trên mặt Đàm Hi không thay đổi, “Nếu kế hoạch này thành công, bà có thể giúp Đàm Ví nhổ đi một cái gai trong mắt. Nếu kế hoạch này thất bại, bà sẽ tự gánh nó một mình. Có cấu... nợ nhiều không ngại gánh thêm, dù thế nào thì cũng không hơn được tội giết người. Huống chi, còn có cái bùa hộ mệnh là tinh thần phân liệt ở đây, bà hoàn toàn có thể thích làm gì thì làm, không cần kiêng nể gì.” Trương Như Thu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Đàm Hi đầy chăm chú, lộ ra một sự lạnh lẽo. “Thím Hai à thím Hai, tôi nên khen thím một tiếng vĩ đại hay là ngây thơ đây?” Ánh mắt người đàn bà hơi lóe lên, cằm khẽ nhếch, nói một câu tiếng Anh đẩy tiêu chuẩn, “Cô có biết, người vĩ đại đâu sao?” Đàm Hi nhướng mày, trực tiếp đặt ống nghe xuống, tỏ vẻ “Tôi không nghe, bà làm gì được tối“. Cô đứng lên, đôi tay chống trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, cách tắm kính, miệng khẽ mấp máy... Đàm Hi nói: Đời này, bà đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa. Trương Như Thu bắt đầu điên cuồng gào lên, đấm mạnh tay lên mặt kính: “Đàm Hi, mày sẽ không được chết tử tế... tao có thành ma cũng sẽ không tha cho mày...” Đáng tiếc, người bên ngoài đã rời đi, hoàn toàn không nghe được những lời nói điên khùng độc ác đó. Mà cho dù nghe thấy thì cũng sẽ chỉ cười cho qua chuyện. “Mày quay lại đây... ưm...” Trương Như Thu bị hai bác sĩ mặc áo blouse trắng che kín miệng lại, kéo ra khỏi phòng. “Chuẩn bị thuốc an thần, bà ta lại bắt đầu phát bệnh rồi!” “Um ưm... um um...” Khi mũi kim tiêm chui vào trong da, Trương Như Thu dần dần thả lỏng chống cự, mềm oặt ngã xuống đất như một bãi bùn, trong mắt ngoài tuyệt vọng ra thì cũng chỉ còn lại thê lương. Không ra được... Cuối cùng cũng chẳng ra ngoài được... Mười lăm phút, không nhiều không ít. Người đàn ông trung niên lại xuất hiện một lần nữa, dẫn Đàm Hi rời đi. Cửa sắt đóng lại, người đàn ông đứng ở bên trong nói với Đàm Hi, mặt vẫn không có cảm xúc gì y như cũ: “Chỉ một lần này, không có lần sau.” Đàm Hi hơi gật đầu, “Cảm ơn.” Loảng xoảng... Cửa sắt khép lại, phảng phất như ngăn cách hai thế giới. Đàm Hi vừa lấy chìa khóa xe ra thì đột nhiên cổ tay bị túm chặt, thuận thế ngước lên nhìn, chỉ thấy một đôi mắt vô cùng giận giữ của một người phụ nữ. “Đàm Vi?” “Cô tới đây làm gì?” Phòng bị, cảnh giác, y như một con chim sợ cành cong. Đàm Hi nhếch môi: “Cô đang làm gì thì tôi làm cái đó thôi.” “Mẹ tôi đã đủ thảm rồi mà cô còn muốn ra tay với bà ấy à? Nhà tôi bị cô hại còn chưa đủ thảm hay sao?” “Tôi ư?” “Ha... Cô đã biết ba tôi ngoại tình từ sớm, còn đứng về phe con đi Nhậm Tĩnh kia nữa. Khi tôi đầu tư thất bại thì cô lại bỏ đá xuống giếng, giúp Phúc Tường đánh lại tôi, ép Hải Thành phải ly hôn với tôi! Đàm Hi, cô là đồ yêu tinh hại người!” Đồng tử Đàm Hi co rụt lại, “Thảo nào...” Thảo nào Trương Như Thu sẽ ngu ngốc tới mức bí quá hóa liều như thế, sai Hứa Ninh đầu độc cổ, hóa ra là tính cả món nợ Đàm Tông Võ và Nhậm Tĩnh lên đầu cô. “... Cô chính là đầu sỏ gây tội, sao cô không chết đi hả?” Đàm Vị gào lên điên loạn. Không hổ là mẹ con, lời nói ra đều giống nhau như đúc. “Là tôi bảo Đàm Tông Võ ngoại tình à? Bảo Nhâm Tĩnh làm kẻ thứ ba ư? Hay là bảo Uông Hải Thành ly hôn với cô? Tôi có thể cho Đàm Tông Võ một vị trí nhỏ ở trong hội đồng quản trị của Ban Quy, cố và Trương Như Thu thì có thâm thù đại hận gì với tôi mà đáng giá để tôi phải trăm phương ngàn kế đối phó chứ hả?” “Giảo biện!” “Khi xảy ra vấn đề, người thông minh sẽ tự tìm đáp án từ chính bản thân mình, chỉ có kẻ thất bại mới đẩy hết sai lầm cho người khác. Đàm Vi, đến giờ cô còn không chấp nhận được hiện thực, quá thất vọng.” “Câm miệng!” Hét lên chói tai, định đánh về phía Đàm Hi. Xoay người né tránh, trở tay tát một cái, “chát“. Giòn tan, vang dội. Đàm Vi chôn chân tại chỗ, ngẩn ngơ. Đàm Hi thu tay về, túm lấy cổ áo cô ta, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, “Trương Như Thu bị điện thật hay giả, người làm con như cô biết rõ hơn tới nhiều.” Cả người Đàm Vị cứng đờ, tay chân lạnh lẽo. “Bà ta chấp nhận bị giam cầm cả nửa đời sau chỉ vì muốn loại trừ chướng ngại cho cô. Cô lại dùng cách này để báo đáp lại sự hy sinh của bà ta thật sao? Hôm nay tôi không sợ nói thẳng ra, nếu cô còn muốn tác oai tác quái nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như Trương Như Thu mà thôi. Có lẽ còn không bằng, vì dù sao cô cũng không tâm cơ được như bà ta, cũng không có được đầu óc như bà ta.” “... Dọa tối ư?” Đàm Hi cười lạnh, đẩy người ra, thu tay về, “Tin hay không tùy cô.” Nói xong, kéo cửa xe, nghênh ngang rời đi. Đàm Vi đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ rất lâu. Ngày 20 tháng Chín, cảnh sát và tòa án cùng kết hợp lên tiếng chính thức kết thúc vụ án. Ngày 25 tháng Chín, Bàn Quy mở cuộc họp hội đồng quản trị, Đàm Tông Võ tham dự. Đàm Vi cũng đại diện Trương Như Thu tới dự, còn lấy ra “hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”, trở thành người thừa kế của Trương Như Thu ở Bản Quy, chính thức trở thành một trong các đồng sự. “Đàm Tổng xin dừng bước.” Sau cuộc họp, Đàm Vị đuổi theo. Đàm Hi quay đầu lại, “Sao vậy?” “Chuyện Hứa Ninh... Xin lỗi.” Người phụ nữ mặc một thân vest đen, hào phóng và khéo léo, hoàn toàn không còn giống người yếu ớt, tiểu tụy mấy ngày trước đó nữa. “Cô biết không?” “Cái gì?” “Chuyện Hứa Ninh muốn lừa tôi sử dụng Kentamin, trước đó cô có biết không?” Ánh mắt Đàm Hi lạnh lẽo áp sát, khí thế dọa người. “Không biết.” Nhìn thẳng vào mắt cô, Đàm Vi không né tránh. “Ừm.” Xoay người rời đi. “Những gì cô nói ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc rồi... Tôi tuyệt đối sẽ không để uổng phí sự trả giá của mẹ tôi!” Đàm Hi lập tức đi về phía trước, không dừng lại. “Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!” Đàm Vi siết chặt nắm tay, hét to lên với Đàm Hi. “Được!” Đàm Vi âm thầm thở phào, cái lưng cứng đờ lập tức rũ xuống như thể vừa trút được một gánh nặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]