Chương trước
Chương sau
Nhìn bó hoa trong tay, Nhiễm Dao còn chưa hồi thẩn thì Sở Kiều đã rời đi rồi.
Sao cô lại cầm thế này?
Rõ ràng là không định nhận cơ mà...
Phải rồi, là tên thanh niên đẹp1trai kia ép cô phải nhận.
Nơi xa, cô dâu chú rể đang mời rượu bề trên theo tập tục của Hoa Hạ, Sở Kiều bưng khay đứng sau chú rể, u phục thẳng thớm, mặt mũi8sáng láng.
Phù dâu người Ả Rập cũng không nhịn được mà lén nhìn anh ta mấy lần.
Búng tay một cái, Đàm Hi cười khẽ, “Hoàn hồn đi.”
Nhiễm Dao lập tức bừng tỉnh, cảm thấy cầm bó2hoa không được mà ném cũng chẳng xong, ánh mắt vừa quẫn bách lại vừa xấu hổ.
“Hi Hi, bó hoa này...”
“Người ta tặng cậu, tớ cũng không có cách nào.”
Nhiễm Dao mím môi, còn chưa nói4gì thì đã bị cô bạn từ chối rồi.
Nghi lễ kết thúc, Sở Hoài Binh tuyên bố khai tiệc.
Tiếng nhạc vang lên, người phục vụ đi tới đi lui, ăn uống linh đình.
Đàm Hi chỉ ăn mấy miếng bánh tượng trưng rồi chuẩn bị rời đi.
Nhiễm Dao lại uống hơi nhiều, không khỏi xoa bụng, “Tớ đi toilet cái đã.”
“Chờ cậu ngoài bãi đỗ xe nhé?”
“Được.”
Đàm Hi rời đi, gọi điện cho tài xế, “Đúng... tôi ra ngoài rồi, anh cứ lái thẳng xe tới cửa đi.”
Rất nhanh, chiếc xe Bently dừng ở bên cạnh cô.
Đàm Hi kéo cửa xe ngồi lên, cúi đầu nhắn Wechat cho Nhiễm Dao, đột nhiên lại nghe thấy tiếng “cạch”, cửa xe bị chốt lại.
“Anh...”
“Chơi vui vẻ chứ? Bà xã đại nhân.”
Đàm Hi nhướng mày. Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc vừa đen vừa sâu, ẩn giấu sự sắc bén.
Lục Chinh ngồi trên ghế lái, chậm rãi xoay người lại, chủ động lộ mặt với Đàm Hi, “Mới mấy ngày mà đã không quen nhau rồi à? Đồ không có lương tâm này.”
Đàm Hi kêu lên một tiếng sau đó nhào lên, ôm lấy đầu người đàn ông, nhắm ngay vào mũi mà hôn một cái, “Sao anh lại tới đây?”
“Không chào đón à?”
Đàm Hi chỉ cười không nói.
Lục Chinh lập tức ngả ghế ngồi ra, theo khe hở ở giữa nhảy ra phía sau, giây tiếp theo, Đàm Hi đã bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng.
Một bàn tay người đàn ông giữ chặt cô, một tay khác nâng cằm cố lên, “Không vui vẻ chào đón à? Hử?”
“Hoan nghênh chứ.”
“Đồ lừa đảo!” Nhị Gia nghiến răng.
“Có cần em vừa múa vừa hát làm nghi thức chào đón không?” “Hát thì miễn đi, nếu là múa thoát y thì miễn cưỡng có thể chấp nhận.”
Đàm Hi chọc vào ngực anh, “Nằm mơ! Nói đi, tới đây làm gì?”
“Tra khảo.”
Lục Chinh buông cô ra, lấy điện thoại rồi đưa cho cô xem.
Đàm Hi nhướng mày, sau khi giải khóa vân tay thì thấy giao diện dừng ở...
“Vòng bạn bè?”
“Kéo xuống dưới đi.” Giọng vừa lạnh lùng vừa trầm thấp.
Đầu ngón tay dừng lại, ánh mắt Đàm Hi dừng ở bài viết của Nhiễm Dao, click xem ảnh chụp, phóng lớn, nhìn trái nhìn phải.
“Ợ? Cái này là sao nhỉ? Chụp lúc nào thế?” Mắt chớp chớp.
Lục Chinh cười lạnh, “Cứ giả bộ nữa đi.”
“OK, sáu bức đầu tiên em biết, nhưng ba bức sau em hoàn toàn không rõ là được chụp lúc nào.”
“Xem ra không phải hiệu ứng của Photoshop rồi.” m u, lạnh lùng.
Đàm Hi đời người, suýt chút nữa thì cắn lưỡi, đây rõ ràng là không đánh đã khai còn gì.
“... Vấn đề góc chụp thôi, không nên tin vào ảnh chụp được.”
“Đừng quên, giờ em đã là người có gia đình.” Ánh mắt Nhị Gia nặng nề, lại có mấy phần u oán.
Đàm Hi giơ tay đầu hàng, “Thật sự không xằng bậy gì mà, tình cảm của em dành cho anh, trăng sao có thể chứng giám.”
“Đồ lừa đảo.”
Lục Chinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho cô một sườn mặt quật cường, mối mỏng mím chặt tạo thành một đường cong đầy ấm ức.
Trong lòng Đàm Hi đột nhiên mềm nhũn đến mức không đành lòng nữa.
“Rồi rồi, em sai rồi, em có tội, lần sau sẽ không thế nữa! Em thể...”
“Thật không?”
“Còn thật hơn vàng mười.”
“Nói thế còn nghe được.”
Nếu nói tới khoảng cách giữa núi băng và một kẻ ngoài lạnh lùng, trong nóng bỏng thì quả thực chỉ cách đúng một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi.
Nhiễm Dao đi từ toilet ra, tới bãi đỗ xe thì chẳng thấy Đàm Hi đầu, chỉ có một mình tài xế đang ngồi lẻ loi ở ven đường hút thuốc.
“Cô... cô Nhiễm...” Chợt đứng phắt dậy, vội vã nghiền tàn thuốc, đôi tay khua loạn trong không khí như muốn xua tan đi khói thuốc.
“Hi Hi đâu rồi?”
“Bị Lục Tổng đưa đi rồi.”
“Lục Tổng á?” Nhiễm Dao trợn tròn mắt, “Ý anh là Lục Chinh ấy hả?”
Tài xế gật đầu.
Nhiễm Dao không khỏi chắt lưỡi, “Anh rể ngầu thật.”
Tài xế: “...”
“Xe đầu?”
“Lục Tổng lái đi rồi, bảo tôi đưa cổ về khách sạn.”
“Thế à...” Nhiễm Dao ngẫm nghĩ, “Thôi để tôi tự về cũng được, anh không cần đưa tôi về đâu.”
“Thế làm sao được chứ?” Tài xế lắc đầu như trống bỏi.
“Có phải tôi không biết ngôn ngữ ở đây đầu, cho dù không tìm được đường thì vẫn có thể gọi taxi cơ mà!”
“Nhưng...”
“Anh định dẫn tối về khách sạn lúc này để quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ à?” Mặt Nhiễm Dao trầm xuống.
Tài xế rụt cổ lại, nhớ tới dáng vẻ mặt lạnh vô tình như Sát Thần của Lục Chinh thì tự nhiên cảm thấy hài lòng bàn chân lạnh toát.
“OK, cứ quyết định như vậy đi, tối về khách sạn muốn một chút.” Nhiễm Dao cách làn váy, xoay người rời đi.
Cô không muốn về lúc này để trở thành chó bị ngược.
Đi xuyên qua quảng trường, có không ít những cậu học trò nhỏ chơi trượt ván xẹt qua người cổ. Nhiễm Dao thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, có điều...
Nhìn giày cao gót mình đang đi, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. “Này... Muốn chơi không?” Một tiếng huýt sáo vang lên, sau đó là một câu nói bằng tiếng mẹ đẻ quen thuộc.
Nhiễm Dao quay đầu nhìn, chỉ thấy Sở Kiều chân giẫm trên ván trượt, đang đi về phía mình.
Không còn mặc bộ vest ban nãy nữa mà là quần áo bình thường, giày trượt ván, đầu đội mũ lưỡi trai, y như một chàng trai đầy sức sống.
Két...
Phanh gấp một cái, dừng lại vững vàng ngay trước mặt Nhiễm Dao, Sở Kiêu đứng yên, “Tiểu tiên nữ, hoa tôi tặng cổ đâu rồi?”
“... Quên ở nhà vệ sinh rồi.”
“Chẳng phải con gái các cô rất thích thứ đó sao? Tôi thấy bọn họ ai cũng muốn cướp.”
“Sai, không phải là con gái thích mà là con gái muốn kết hôn thích.”
Tròng mắt Sở Kiều đảo tròn, “Nói thế là cô chưa muốn kết hôn à?”
“Đương nhiên tôi...” Nói được một nửa, đột nhiên lại im bặt.
“Đương nhiên cái gì?”
Nhiễm Dao khẽ hừ. “Tại sao tôi phải nói với anh chứ?”
Sở Kiêu nghẹn họng.
“Tuy rằng không biết tại sao ở đây nhiều con gái như thế mà anh lại đi tặng hoa cho tôi, có điều, vẫn phải cảm ơn tấm lòng của anh.”
“Bởi vì nhìn cô thuận mắt nhất thôi.”
Nhiễm Dao đỏ mặt theo sinh lý, cũng không phải do thẹn thùng hay gì cả, mà cứ hễ khẩn trương là sẽ không khống chế được cái này. Lúc còn bé, mỗi lần đi học, khi bị cô giáo gọi lên bảng trả lời vấn đề là cô cũng sẽ đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.
Hiện giờ đã đỡ hơn rồi, không còn e ngại như trước nhưng cái bệnh đỏ mặt thì sửa mãi chẳng xong, chính cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Rốt cuộc, lắm lúc cái này cũng dễ làm người ta sinh ra hiểu lầm.
Quả nhiên...
“Ha! Mặt cô đỏ lên rồi kìa!” Sở Kiều nói to, tươi cười sang sảng, lộ ra hơi thở trong sáng như ánh mặt trời, có lẫn hương vị của cỏ xanh.
Nhiễm Dao trừng mắt với anh ta, “Không thèm nói chuyện với anh nữa.” Xoay người, nhanh chóng rời đi.
“Này... Cô đừng đi mà!” Anh ta đuổi theo.
Nhiễm Dao mặc kệ, chân giẫm giày cao gót bước đi phăng phăng.
“Cô ném hoa tôi tặng, tôi còn chưa tức giận mà cô đã khó chịu rồi, đây là đạo lý gì thế hả?”
“... Không cần đạo lý!” Cứ tức giận đấy, sao nào?
“Này, tôi là Sở Kiêu, Sở trong Sở Bá Vương, Kiều trong Kiêu Kỵ Doanh. Cô thì sao, tôi nên xưng hô với cô thế nào đây?”
“Tôi còn tưởng anh là “kiêu ngạo lắm miệng cơ đấy?”
Người thanh niên nhướng mày, giẫm ván trượt duy trì tốc độ ngang bằng với Nhiễm Dạo, “Cái này có được tính là khen không?”
“Anh thấy thế thì cứ là thế đi.”
“Xì, chẳng có thành ý gì hết.”
Nhiễm Dao bĩu môi.
“Cô không cho tôi biết tên cũng được, dù sao sau này tôi sẽ gọi cô là... tiểu tiên nữ.”
“...” Nổi da gà.
“Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ! Ha ha ha... tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ...”
“Anh cấm miệng ngay!” Nhiễm Dao dừng bước, quay ngoắt lại. Chân Sở Kiều phanh lại, cũng quay đầu theo, cười cực kỳ lưu manh, “Cô đi giày cao gót mà đi nhanh thế, không đau chân à?”
“Hay là cố nói cho tôi biết tên của cô đi.”
“Đừng đi theo tôi.” Nhiễm Dao nhíu mày, giáo dưỡng của cô không cho phép cố nói ra mấy lời bất nhã.
“Tiểu tiên nữ quả nhiên là tiểu tiên nữ, ngay cả khi tức giận mà vẫn cứ đẹp.”
“..” Người này có lẽ bị bệnh rồi chăng?
“Này, cô nói cho tôi biết tên đi, đổi lại, tôi cho cô mượn ván trượt chơi được không?”
“Không, thèm!”
“Nhưng mà nhìn cô rõ ràng là rất muốn chơi mà.”
“Tôi muốn chơi lúc nào chứ?” Nhiễm Dao dừng lại.
Sở Kiều cũng dùng theo, đẩy ván trượt ra, chân đặt xuống đất, tức khắc thấp đi một chút nhưng vẫn cứ cao hơn Nhiễm Dao hẳn một cái đầu.
“Ánh mắt của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô đều nói cho tôi biết... cô muốn chơi.”
Nhiễm Dao cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.
Được rồi, đúng là cô muốn chơi thật.
“Nói đi.” Sở Kiều nhếch môi cười, lộ ra tám cái răng trắng sáng, “Họ gì, tên gì.”
Nhiễm Dạo nghĩ một chút, “Camelia.”
“Hả? Hoa sơn trà ư?”
“Phải, tên tiếng Anh của tôi.”
“Được lắm!” Sở Kiều lập tức phản ứng lại, nụ cười xấu xa bò lên khóe môi, “Tiểu tiên nữ chơi xấu.”
“Ai chơi xấu? Anh hỏi tên tôi nhưng cũng đâu có nói là tên tiếng Trung hay tên tiếng Anh, giờ tôi đã nói cho anh biết rồi, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình không hả?”
“Ha... Cô nhóc này quả thực rất xảo trá.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.