Chương trước
Chương sau
Một đoàn người đi thang máy từ tầng thượng tòa nhà xuống sảnh, trên đường đi cười cười nói nói, vui vẻ Thân hoan.
Nhiễm Dao nhìn Tiểu A Lưu bước đi bên cạnh Đàm Hi, so với Ngộ Hạ đang được bế thì lại thấy cậu nhóc có vẻ cổ đơn, bỗng nhiên tình thương của người mẹ trào lên trong cố.
“Tiểu soái ca, dì đang rảnh tay nè, có cần dì bế cháu không?” Nhiễm Dao chớp mắt, đưa tay ra.
“Cảm ơn dì, cháu không cần”
“Nào, cháu vẫn còn bé, đừng ngại mà”
“Tự cháu đi bộ được rồi ạ”
“Tự cháu đi sao thoải mái bằng có người bể được chứ?”
“Cháu cảm thấy rất thoải mái ạ”
Nhiễm Dao bĩu môi, đúng là giống y hệt như ba cháu, vô vị đến phát rồ.
“Dì đang nói xấu cháu” Cậu nhóc bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu chắc chắn.
Nhiễm Dao đặt dấu hỏi màu đen to đùng ở trong đầu. Cô có phát ra âm thanh gì à? Hả?
“Cháu... cháu... cháu... đừng có ăn nói linh tinh!”
“Dì nói ra rồi.” A Lưu rất kiên định.
“Không nói”
“Nói rồi.”
“Cháu có nghe thấy không?”
“Không có...”
Đôi mắt Nhiễm Dao lộ rõ vẻ đắc ý, nhưng chỉ một giây sau...
“Nhưng mà cháu biết, trong lòng dì nhất định đang thầm nghĩ “...” Nhóc con thối tha, cháu là yêu quái nào đó biến thành đúng không? Có cần phải tinh ranh như vậy không?
“Dì lại đang nói rồi đấy!”
Nhiễm Dao chết mất.
Keven đi sau Đàm Hi, duy trì khoảng cách hai bước chân, quả nhiên mùi hương đó tỏa ra từ người cô.
Nhưng rốt cuộc đó là mùi hương gì chứ?
Hoa nhài?
Linh lan?
Vẫn hương ngọc?
Không đúng... Có lẽ là ba loại, không, hương hoa này do ít nhất là trên ba loại tạo ra.
Keven tự xưng là nhân vật lão làng trong giới thời trang, dựa vào khứu giác nhạy bén có thể dễ dàng phân biệt được từng loại mùi hương của các thương hiệu lớn.
Hôm nay anh ta ngửi suốt đường đi, khứu giác đã sắp tê bì đến nơi, nhưng vẫn không thể đoán được ra nổi rốt cuộc là Đàm Hi dùng loại nào của thương hiệu nào.
Mùi hương độc đáo, nhưng lại không có tính công kích.
Thôi bỏ đi, hỏi thẳng vậy!
“Chú Keven!” Kenven đang định tiến lên phía trước, bỗng dưng cô nhóc đang gối lên vai Đàm Hi ngẩng đầu lên, thế là hai ánh mắt cứ vậy nhìn nhau.
“Hi, cô bé đáng yêu”
Ngô Hạ nở nụ cười xán lạn với anh ta, “Tại sao chú cứ nhìn mommy cháu chằm chằm thế?”
Vừa nói xong, mọi người đột nhiên im lặng, bầu không khí ngượng ngập bao trùm xuống.
Nụ cười bên môi Keven cứng đờ. Bước chân Đàm Hi cũng hơi khựng lại, sau đó, cô quay đầu, lần đầu tiên nhìn chính diện đánh giá người đàn ông cao lớn vạm vỡ này.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn ngửi xem mùi hương trên người cô... Á, không phải tôi muốn ngửi, không, là tôi muốn ngủi, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ ngửi cô... Không phải... Nói thế nào đây...”
Càng nói càng sai, càng gấp càng rối.
Keven thầm nghĩ trong lòng, thôi toi rồi, có lẽ ngày mai trên tất cả các tạp chí thời trang đều sẽ biết anh ta là một tên biến thái, thích đuổi theo phụ nữ để ngửi mùi mất.
Đúng lúc này, đột nhiên Ngộ Hạ cười lớn, “Mommy cháu đẹp như vậy cơ mà, lần nào đi dạo phố cũng có rất nhiều chú nhìn chằm chằm mẹ cháu! Em trai cháu nói, cái đó gọi là... trái tim yêu thích cái đẹp thì ai ai cũng có!”
Sau đó giơ bàn tay nhỏ bé ra, “Chú ơi, bế cháu!”
Thấy Đàm Hi không ngăn cản, trên mặt cũng không hề có vẻ không thoải mái, lúc này Keven mới đón lấy cô bé, cười gượng gạo: “Đúng đúng, trái tim yêu thích cái đẹp, ai ai cũng có... cũng có...”.
“Được rồi, mọi người đi nhanh lên” Nhiễm Dao hòa giải, “Mọi người không đói bụng a?”
“Nhiễm Tổng, cô không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến tôi đã thấy đói thật rồi đây này.”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!”
Một trận cười vang lên, cảm giác ngượng ngập khi nãy cũng tan đi theo.
Keven đuổi theo, sánh vai cùng Đàm Hi, “Đàm Tổng, có một câu hỏi muốn hỏi cổ”
Ngô Hạ được anh ta bế trong lòng nên dễ dàng nghe thấy, lập tức tiếp lời: “Được ạ! Chú cứ hỏi đi, cái gì mommy cháu cũng biết hết á!”
Đàm Hi: “...” Con gái thân mến, con thực sự không cần phải ra sức “tâng bốc me” như vậy đâu.
Keven khẽ ho một tiếng, “Tôi chỉ muốn hỏi xem, cô dùng nước hoa của hãng nào thôi.”
“Nước hoa?”
“Đúng vậy, không giống lắm với những hãng nước hoa tôi biết...”
“Xin lỗi, tôi không có thói quen dùng nước hoa”
“Cái gì?” Keven khó tin.
Không phải là nước hoa, vậy là cái gì?
“Thứ anh ngửi thấy có lẽ là mùi hương tinh dầu.”
“Tinh dầu? Chậc, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Mùi gì vậy?”
“Hoa y lan cộng với nước biển”
“Chẳng trách... Sao tôi cứ thấy không giống như những mùi hương đơn thuần, thì ra là có nguyên tố nước biển...”
Đám đông đi đến giữa đại sảnh, đúng lúc đối mặt với hai người đang từ trong thang máy đi ra.
Đàm Hi dừng bước, ánh mắt đột nhiên co lại.
Nhiễm Dao cũng dừng lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Lục... Lục tổng...”
Không sai, hai người vừa từ thang máy đi ra chính là Lục Chinh và Trần Khải.
Người đàn ông khẽ gật đầu, coi như đáp lại, “Chụp xong rồi à?”
“Xong rồi, cảm ơn anh đã cho mượn địa điểm”
“Không cần khách sáo” Nói xong, dẫn theo Trần Khải đi thẳng, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Đàm Hi lấy một cái, dường như hai người là hai người xa lạ hoàn toàn không hề quen biết.
“Hi Hi...” Đôi mắt Nhiễm Dao lộ rõ vẻ lo lắng.
Đàm Hi mím môi, đáy mắt xẹt qua sự sắc bén, quay sang nhìn con gái.
Cô bé con trông ngóng nhìn theo bóng lưng Lục Chinh rời đi, hai cánh môi khép chặt, tiếng gọi “ba ơi” đã đợi sẵn cánh môi nhưng vẫn đè nén không thốt ra thành lời.
“Con gái ngoan, gọi đi” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng.
“Ba...” Tiếng gọi giòn tan, vang vọng, mang theo sự mong chờ cực kỳ lớn.
Nhưng không đổi lại được cái quay đầu của người đó, thậm chí bước chân cũng không hề có dấu hiệu chậm lại, cuối cùng đi xa, rồi biến mất sau cánh cửa xoay.
Đàm Hi nghiến răng, lửa giận trào lên trong đôi mắt.
Lục Chinh, anh ác lắm!
Cứ đợi đấy cho bà đây...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.