Chương trước
Chương sau
Quản lý các phòng ban lau mồ hôi, thầm nghĩ: Lại là tên ngốc không biết sống chết nào vậy, dám chơi wechat trong giờ họp, kiểu chán sống điển hình rồi đấy.
Khắp công ty ai mà không biết Lục Tổng ghét nhất việc ban quản lý có thái độ không nghiêm túc.
Vì thế, trước khi bắt đầu cuộc họp, họ đều rất tự giác chuyển điện thoại về chế độ im lặng, ngay cả chuông báo thức cũng kiểm tra hết. Chỉ có thể nói, người đó gặp xui, quên mất quy tắc...
Đang lúc tiếc nuối, lại thấy Lục Chinh không hề tức giận mà lại... cầm chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh lên?
Cho nên, là tin nhắn wechat của Lục Chinh?
Vả lại còn nóng lòng mở điện thoại ra xem trong cuộc họp của ban quản lý các bộ phận?
Mọi người lén nhìn nhau, bắt đầu tò mò người gửi tin nhắn đến là ai.
Đa số mọi người đều đoán được.
Suy cho cùng, Lục Tổng là người giữ mình có tiếng, nhiều năm qua, bạn gái được thừa nhận công khai cũng chỉ có mỗi Đàm Hi.
“Đến lượt ai rồi? Tiếp tục.” Đại Boss đột nhiên lên tiếng.
Trong phòng bỗng nhiên im lặng. Trần Khải khẽ ho hai tiếng, nháy mắt với quản lý tài vụ ngồi ở vị trí thứ ba, ý ở đây là: Ngơ ra đó làm gì? Đến phiên anh báo cáo rồi, cưng à!
Quản lý tài vụ hơi ngơ ngác. Mãi đến khi Tổng giám sát thị trường bên cạnh khêu tay thì anh ta mới hoàn hồn lại.
“Tất cả bảng báo cáo tài vụ quý ba của công ty đã ở trên tay mọi người, hãy xem Bảng cân đối tài sản...”
Lục Chinh vừa nghe, vừa cúi đầu nhìn điện thoại.
Chỉ thấy góc phải phía trên của icon wechat có dấu chấm tròn đỏ nhỏ và ký hiệu +2, ngón tay chạm nhẹ, nhấn vào, giao diện wechat hiện ra.
Người đầu tiên là Đàm Hi.
Anh mở tin nhắn.
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
Một mảng màu đỏ đập vào mắt, đối lập rõ rệt với nước da trắng nõn.
Trước khi Lục Chinh mở ra, đã liếc nhìn xung quanh, xác định không ai nhìn thấy màn hình điện thoại anh thì mới chạm nhẹ vào giữa tấm hình.
Phòng to hình lên.
Cô mặc một bộ váy đỏ, cổ áo chữ V để lộ ra hai xương quai xanh xinh đẹp, rãnh ngực lấp ló, thiết kế bó sát làm tổn lên vòng eo mảnh khảnh nhỏ nhắn.
Lục Chinh hơi thất thần, ngón tay bỗng nhiên trượt sang phải, hiện ra tấm hình tiếp theo.
Mỗi màu đỏ nóng bỏng, hơi chu lên, đây là... động tác đòi hôn.
Con tim anh đập mạnh, ánh mắt phát sáng.
Ừ... cảnh xuân.
Máu toàn thân dồn về một chỗ nào đó, Lục Chinh đổi sang một tư thế khác nhằm che giấu đi sự thất thố.
Khi Đàm Hi nhận được tin nhắn trả lời của Lục Chinh thì cô đang lái xe.
Di động kêu lên bốn, năm tiếng liên tục, vừa hay gặp được đèn đỏ, sau khi cô dừng xe lại, liền vội vàng túm lấy điện thoại, mở wechat ra.
Chàng Ngốc: Muốn dụ dỗ ông
Chàng Ngốc: Thật ra khi em không mặc đồ còn đẹp hơn [Cười xấu xa]
Chàng Ngốc: Muốn bị trừng trị chứ gì?
Chàng Ngốc: Đợi ông trở về, xử em ba ngày không xuống được giường.
Chàng Ngốc: Đâu rồi?
Xem xong tin cuối cùng, Đàm Hi quyết định không trả lời.
Trò cỏn con, nhây với anh đấy, xem anh có khó chịu hay không!
Đợi mãi không nhận được tin nhắn trả lời, Lục Chinh quả thật rất bực bội, sau khi tan họp trở về văn phòng, xem xong hai tập tài liệu lại không nhịn được bèn liếc nhìn điện thoại.
Sao vẫn chưa trả lời?
Có phải mở chế độ im lặng không?
Lục Chinh mở màn hình lên kiểm tra một lượt, ặc... chế độ âm bình thường.
Hay gửi thêm một tin?
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Lục Chinh không gửi nữa.
Nguyên nhân?
Hờ, ông đây là kẻ không biết xấu hổ sao?
Nếu làm thế, nhóc con không biết điều kia không vẫy đuôi lên tận trời mới lạ?
Trên chữ nhẫn có một con dao, kiên trì cố gắng chịu đựng.
Bên kia, tâm trạng Đàm Hi rất tốt. Sau khi gặp được Vệ Ảnh, hai người đi ăn một bữa no nê trước, ăn xong đi dạo phố mua sắm, xách theo túi lớn túi nhỏ rêu rao khắp nơi.
Tỷ lệ quay đầu cao ngất ngưởng.
Vệ Ảnh cắt tóc ngắn hơn, nhìn sơ qua giống như tomboy, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, da trắng có nét, nếu nhìn gần hơn thì tuyệt đối là một mỹ nữ, khuôn mặt đẹp, chân dài, eo thon.
Lúc trước Vệ Ánh cũng đẹp, nhưng mang theo nét học sinh, trẻ con đơn thuần.
Hôm nay, vẫn thanh khiết như thế, nhưng lại thêm một chút khí chất lạnh lùng trưởng thành, còn kiểu tóc giúp cổ trồng thêm kiên cường.
Nếu như lúc trước là phong cách con nhà khuê nữ, thì bây giờ lại có phong cách đẳng cấp quốc tế.
Và mọi sự thay đổi này, đều diễn ra sau khi chia tay.
Xem ra, Tiểu Ảnh Tử sống khá tốt.
Lục Chinh và Đàm Hi vừa về tới thủ đô, ông Cát và lính cần vụ cũng về đến theo.
Không về nhà, chiếc xe cờ đỏ màu đen chạy vào tổng quân khu.
Sau khi xuống xe, ông Cát trực tiếp đi gặp ông Bàng, tiện thể còn mang theo một bản video ghi hình hoàn chỉnh của đợt diễn tập quân sự lần này.
Làm việc chung đã lâu, ông Cát hiểu rõ tính tình của người này, thế là bỏ bớt những thủ tục vòng vo, đi thẳng vào vấn đề...
“Lão Bàng, lần gọi nhập ngũ từ sinh viên này, tôi nhắm trúng Đàm Hi, muốn cô nhóc đó gia nhập vào Lôi Thần, ông thấy thế nào?”
Ông Bàng sửng sốt: “Đàm Hi?”
Là cô nhóc mà ông nghĩ tới sao?
“Ừ, chính là bạn gái của Lục Chinh nhà ông. Cô nhóc ấy nói đã gặp mặt ông rồi.” Ông Bàng bật cười, “Là cô nhóc đó thật à? Ông không nói đùa với tôi đấy chứ?”
Suy nghĩ của ông Cát thay đổi nhanh chóng.
Xem ra cô nhóc kia không nói dối, đúng là ra mắt người lớn rồi.
“Ông muốn cô nhóc ấy gia nhập Lôi Thần?” Giọng điệu Bàng Diên Chiểu không hề có sự kinh ngạc, chỉ là đơn thuần xác nhận mà thôi.
“Cô nhóc đó hack toàn bộ hệ thống bắn đạn đạo và hệ thống tấn công máy bay tiêu diệt địch, sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông. Chưa đến hai ngày, phá hủy bộ chỉ huy trên không và bộ chỉ huy dưới mặt đất của người ta. À tiện thể còn chém đầu Lữ trưởng của đối phương nữa.” Những lời này của ông Cát, nói theo kiểu vừa yêu vừa hận, cảm xúc rất phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.