Lúc trước còn trách anh giả vờ không quen biết, bây giờ anh không giả vờ thì cô ấy lại bắt đầu, Chỉ thở dài, lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể, quả thật không thể mò được.
Thôi vậy, cứ mặc kệ cô ấy thích làm thế nào thì làm.
Lục Chỉnh âm thầm rót một ly trà, đẩy đến bên tay Đàm Hi.
Thời Cảnh cầm lên, đưa đến trước mặt cổ: “Mau uống một lớp đi.”
Đàm Hi uống nhanh, sau khi uống xong, cũng thấy dễ chịu hơn, “Cảm ơn nhé, Kẹo... Đội trưởng Thời.”
“Không cần khách sáo.”
Bởi vì động tĩnh của hai người Đàm Hi, Thời Cảnh quá lớn, tầm mắt của Chu Dân và Lý Khuê đều tập trung trên hai người này, mà bỏ sót động tác rót trà của Lục Chinh.
Nhưng Phỏ Kiều lại nhìn thấy rất rõ, ánh mắt hơi lóe sáng lên.
Bỏ qua sự cố ngoài ý muốn kia, cả bữa cơm cũng được xem là không tồi, dù sao sau bảy ngày không được nếm mùi vị của thịt, Đàm Hi đã ăn no rồi.
Nhóm người Lục Chinh phải đi đến tòa nhà chỉ huy, Đàm Hi phải về ký túc xá.
Chu Dân không biết lấy từ đầu lấy được một chiếc xe việt dã, “Bạn học Đàm, lên xe, thấy chở em về.”
“Lão Chu...” Lý Khuê muốn nói lại thôi.
“Sao the?”
“Hoạt động bàn cát hôm nay đến lượt cậu báo cáo.”
Chu Dân hình như nhớ ra, bỗng nhiên nói: “Tuần trước là cậu, tuần này là Lão Phó chứ?”
“Tuần trước nữa là tôi, tuần trước là Lão Phó, tuần này đến phiên cậu rồi.”
“Vậy sao?” Chu Dân hơi ngơ ngác, “Vậy em Đàm...”
“Để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418718/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.