“Đàm nào, Hi nào?” Lục Chinh lên tiếng, mắt ánh lên tia sắc bén, nhưng chớp mắt đã biến mất.
Lúc này Lý Thiệu Giang mới chú ý đến còn có một người nữa ngồi bên cạnh Thời Cảnh, vẻ ngoài xuất chúng, khí thế bất phàm: “Vị này là...”
“Lục Chinh”
Lý Thiệu Giang sửng sốt, cái tên này hình như nghe qua ở đâu rồi...
Giầy tiếp theo, ông ta đột nhiên trợn to hai mắt, “Lôi... thần?!”
Năm xưa, khi Lục Chinh vẫn còn oai phong trong quân đội, thì Lý Thiệu Giang vẫn chỉ là một viên chỉ huy nhỏ bé ở quân khu phía Nam, bởi vì có cống hiến nổi trội trong công việc duy trì hòa bình nên mới có cơ hội được điều đến quân khu Thủ Đô.
Những năm gần đây thăng tiến liên tục, cho đến địa vị của hôm nay.
Nên ông ta chỉ nghe đến danh của “Lục Chinh” chứ chưa thấy người, bây giờ nghe thấy vẫn có hơi không phản ứng lại kịp.
Là “Lục Chinh” đó sao?
Ánh mắt thắc mắc nhìn sang hướng Tần Văn Hải, Tần Văn Hải gật đầu.
Lý Thiệu Giang cảm thấy choáng váng.
Đáng tiếc, không ai quan tâm đến tâm trạng hiện tại của ông ta có rối bời thế nào, bởi vì câu nói kia của Lục Chinh càng khiến họ cảm thấy kinh ngạc hơn.
Đàm nào, Hi nào?
Tần Văn Hải bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt lóe sáng: “Đàm trong đàm thoại, Hi trong người qua người lại.”
Thời Cảnh lắc đầu, dáng vẻ bất lực. Cô nhóc hư đúng là cô nhóc hư, vào bộ đội rồi cũng có thể gây chuyện được.
Ánh mắt Lục Chinh khẽ lóe lên, không có biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418707/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.