NHỜ NGƯỜI
“Kết quả xử lý?” Lý Thiệu Giang hỏi ngược lại, ánh mắt có phần tàn nhẫn, “Cô tưởng sẽ có kết quả thế nào chứ?”
“Đương nhiên là kết quả công bằng công chính rồi.” Đàm Hi khẽ cười, “Trong lòng tôi, quân nhân phải dũng cảm gánh chịu, không thiên vị. Ngài thấy sao?”
Lý Thiệu Giang không nói gì, nắm tay phút chốc siết chặt.
Hay cho cầu cống bằng công chính, không thiên vị!
Ông ta hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng: “Nói cho cùng, cô và đồng chí Hoàng Liên không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là hiểu lầm thôi, có cần phải nháo thành thế này không?”
“Hiểu lầm thôi?” Đàm Hi thở dài, “Nếu cái giá của hiểu lầm này là mạng sống, vậy không chỉ là hiểu lầm nữa rồi. Ngài có thể cho là như vậy, nhưng tha thứ cho tôi không dám đồng ý bừa được.”
“Bạn học Đàm, sự việc không nghiêm trọng như cô nói đấy chứ?” Giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.
“Sao lại không?” Đàm Hi coi như không nghe hiểu, “Thiếu tá Hoàng muốn giết tôi, nếu không phải tôi phản xạ nhanh, e là giờ này đã trở thành một cỗ thi thể rồi.”
“Hoàng Liên sẽ không làm thế!” Lý Thiệu Giang không khỏi cao giọng, xem ra đã tức giận lắm rồi.
“Ngài nói cô ta không thì không sao? Chuyện không xảy ra, ai biết được?”
“Nếu đã không xảy ra, cô có bằng chứng gì mà nhất quyết cho là Hoàng Liên muốn giết có chứ?!”
Đàm Hi lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, “Xem ra ngài không hiểu những gì tôi trần thuật ba hôm trước. Không sai, Hoàng Liên không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418699/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.