So về thể lực, Đàm Hi không thể so được với con sâu lông xanh này.
So về đánh đấm, tuy cô biết vài đòn đủ để cô đối phó với mấy tên lưu manh, nhưng nếu gặp người luyện võ thực thụ, vậy cũng chẳng có chỗ mà khóc ý chứ. Sớm biết sẽ gặp loại người kỳ quái thế này thì trước khi đến đây đã nhờ Lục Chinh chỉ giáo vài đòn rồi.
Nếu so sánh hai điểm trên, Đàm Hi thật sự không bằng Thẩm Hàn, nhưng cô cũng không phải không có thế mạnh.
Ít nhất, về mặt nó và tránh đòn, cổ linh hoạt hơn đối phương, và cũng điêu luyện hơn.
Vì vậy, tình hình trước mắt là vấn miễn cưỡng xem như ngang tay với nhau.
“Ghế thật! Hai cô này có luyện võ thật sao? Kia một đòn, đây một chưởng, Hoa Sơn luận kiếm à?”
“Diệt tuyệt giang thượng Mai Siêu Phong, còn xuất sắc hơn cả mấy bộ phim gần đây luôn!”
“Chiều của con tóc xanh là gì vậy? Hắc hổ đào tâm hả? Hay là Hầu tử trộm đào?”
Người xem càng ngày càng nhiều, tiếng thảo luận càng ngày càng ồn ào.
Vì vậy, khi ba người Phó Kiều, Chu Dân và Lý Khuế xuất hiện cũng không có ai chú ý hết.
Mọi người hô hào, nhạo báng, bình luận, quên mất đây là khu huấn luyện quân sự, cũng quên mất vẫn còn sự tồn tại của sinh vật tên là “huấn luyện viên“.
“Ha, thú vị đấy!” Chu Dân nhếch môi,
Lý Khuê: “Trận này còn đáng xem hơn trận đấu của mấy thằng đàn ông.”
Phó Kiêu nhìn hai người.
Chu Dân sở mũi, thấy Phó Kiểu không có ý đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418692/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.