“Quá khen.”
“...” Tôi khen cô rồi sao? Con người này hình như hơi... mặt dày quá thì phải? Thẩm Hàn phán đoán ngầm
trong lòng.
“Dám đánh với tôi một trận không?”
Nụ cười của Đàm Hi không thay đổi: “Tại sao tôi phải đánh với cô chứ?”
Thẩm Hàn nghẹn lời, “Cô không dám à?”
“Ổ, cô nói không dám thì không dám thôi.”
Cú đấm đánh lên bịch bông làm Thẩm Hàn thấy hơi bực mình, “Không phải lúc chống lại lính đặc công cô rất ngầu sao? Bây giờ sao lại nhát gan thế!”
Mặt mũi Đàm Hi tươi tắn, tỏ vẻ “cô nói gì tôi đều chấp nhận hết“.
Thẩm Hàn cảm thấy bị nội thương, “Cố không định ra mặt giúp bạn mình a?” Ánh mắt lướt qua Hàn Sóc. Cú đấm lúc nãy khá là nặng, tuy chưa trúng nhưng cũng đủ để đối phương sợ.
“Ra mặt giúp ư? Có cần thiết không?”
“Cái gì?”
“Dù gì cô cũng chưa đánh trúng.”
“...”Nghẹn lời.
Lúc này, An An và Chân Quả Quả mỗi người một bên dìu Nhiễm Dao từ dưới dốc lên, Trần Dĩnh Kỳ và Cao Hiểu Hiểu ở phía sau, cố gắng lắm mới đi lên được.
Hàn Sóc vội đến giúp một tay, sẵn kiểm tra trái phải trên dưới toàn thân Nhiễm Dao một lần, sau đó thở dài nhẹ nhõm, may quá...
Ngoài việc áo quần bị bẩn một chút, tay và mặt dính ít cát bụi, trên tóc dính vài cọng cỏ xanh thì không có thương tích gì. Đàm Hi đỡ bả vai của Nhiễm Dao, “Có khó chịu không chỗ nào không? Nhức đầu không? Trên người có chỗ nào đau không?”
Nhiễm Dao xua tay.
An An: “Lúc ở dưới tớ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418690/chuong-778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.