Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ngủ thì ngủ.
Đối với kết quả xử lý, không bàn luận, không hỏi thăm, thậm chí còn tỏ ra không hề có một chút hứng thú nào.
Lâu lâu Phó Kiêu lại dùng ánh mắt đánh giá quan sát có một cách ngẫu nhiên, mang theo vẻ tìm tòi, nghiên cứu nhưng cô cũng vờ như không thấy.
“Lão Phó, nhìn đâu vậy?” Chu Dân vỗ vai người anh em, ánh mắt thoáng qua sự tinh nghịch.
Phó Kiều thu ánh mắt về, hất móng chỏ trên vai ra, “Đừng có động tay động chân,“ Anh dừng một lát, thêm vào câu: “Ảnh hưởng không tốt.”
“Chậc, vậy cậu cứ nhìn chằm chằm vào sinh viên nữ thì ảnh hưởng tốt lắm sao?”
Phó Kiều lạnh lùng nhìn anh ta.
Mặt Chu Dân tỏ vẻ cực kỳ vô tội: “Sao chứ, tôi nói sai à? Không phải cậu mới vừa nhìn chằm chằm con gái nhà người ta đó sao?”
“... Nhiều chuyện.”
“He, lão Phó à lão Phó, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi sao? Bình thường im im không nói tiếng nào, hóa ra đang chuẩn bị xuất tuyệt chiêu hả?”
Đáp lại anh ta là một ánh mắt sắc lạnh, với một câu “Suy nghĩ bẩn thỉu.”
“Chửi tôi?” Chu Dân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ai bảo cậu ngứa miệng.”
“Chậc chậc, làm ác còn dám tố cáo trước!” Chu Dân tỏ vẻ rất đau lòng, “Lão Phó, anh học hư rồi.”
Phó Kiểu cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giờ, sau đó hướng ra vận động hô to: “Còn 7 phút 16 giây, tốc độ nhanh lên! Nhanh “
Chu Dân liền nhìn theo, tìm được bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418687/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.