Lũ Vỹ và Lý Thiệu Giang quay sang nhìn nhau. Ngay cả Tử Hạo cũng vừa mới phản ứng lại.
Tất cả bọn họ đều tập trung vào Đàm Hi, nhưng lại bỏ qua một nữ sinh viên khác cũng có mặt ở hiện trường.
Từ Hạo: “Vừa rồi khi cô miêu tả lại chi tiết quá trình, tại sao không nhắc đến việc bạn cô cũng có mặt ở hiện trường?”
“Có cần phải nhắc không? Tôi tưởng rằng chỉ cần nói chuyện xảy ra giữa tôi và Thiếu úy Hoàng thôi” Đàm Hi cười, “Ok, vậy thì bây giờ nhắc rồi.”
Mọi người: “.”
Lữ Vỹ: “Lúc đó cô đang đứng ở cửa nhà tắm, còn cách một đoạn xa nữa mới đến khung chứa dụng cụ cứu hỏa ở góc phòng, lại cộng thêm việc lấy ống nước và mở van nước, thời gian không thể đủ được, cổ...”
“Ai nói là tối tự lấy ống nước, mở van nước?” Đàm Hi cắt ngang lời ông ta.
“Vậy thì là bạn có làm?”
“Chỉ là trong lúc thấy Thiếu úy Hoàng gây bất lợi cho tôi, cô ấy mới ném cho tôi cơ hội duy nhất, sau đó tôi đã nhận lấy” Chỉ đơn giản vậy thôi.
Lữ Vỹ cau mày lại: “Ý cô là đồng chí Hoàng Liên muốn hại cô sao?!”
“Sai! Cô ta không muốn hại tối, mà muốn giết tôi.”
“Bạn học Đàm” Lữ Vỹ lạnh giọng quát: “Cô phải nghĩ cho kỹ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói! Đây chỉ là suy đoán cá nhân của cô, là suy nghĩ chủ quan, không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh được!”.
Trình Vũ nhíu mày, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Đàm Hi không nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418681/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.