“Được, vậy thì xuất phát đi!”
“Xuất phát thì xuất phát, ai sợ ai chứ?”
Trong chiếc xe việt dã.
Phó Kiểu ngồi trên ghế lái. Chu Dân ngồi ghế lái phụ.
Lý Khuế ném lựu đạn xong liền trào ngược vào xe, không nhịn nổi cười ha ha, “Đúng là một đám gà mờ, sợ chết khiếp luôn rồi!”
“Đó là thuốc súng thật” Chu Dân khẽ nói.
“Cái gì?!” Gương mặt Lý Khuế cứng đờ, chà sát đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi, trong phút chốc sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Không phải là bột khô thôi à? Sao lại biến thành thuốc sủng?! Chu Dân, cậu nói đi xem nào!”
“Cậu gào cái gì mà gào? Đây là chủ ý của Lão Phó”
Ánh mắt sắc bén của Lý Khuê nhìn thẳng Phó Kiêu: “Cậu có ý gì hả?”
“Bảo kiếm mài giũa mới thành kiếm sắc được, không thẳng tay thì sao trừng trị được đám gà mờ đó chứ?”
“Nhưng chúng đều là sinh viên, trước đây chưa bao giờ được trải qua một khóa huấn luyện quân sự nào cả, hoàn toàn không thể thích ứng được với tình hình hiện tại.”
Phó Kiều vẫn bất động, “Trên đời này không phải ai cũng có tư chất làm lính đặc công.”
Chỉ có những người đủ xuất sắc mới có thể ở lại được cuối cùng.
Lý Khuê trợn trừng mắt: “Cậu bị điên đấy à? Đúng vậy, chúng ta có nhiệm vụ khi đến đây, phải rèn luyện những sinh viên đó. Nhưng cậu đã từng nghĩ là trong số những người này có lẽ sẽ có những người không hề muốn làm lính đặc công hay chưa? Vậy thì tất cả những thứ họ phải trải qua đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418669/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.