Chương trước
Chương sau
Giọng hát uyển chuyển tinh tế, từng câu từng chữ dịu dàng mềm mại, hình thành nên phong cách đối lập với phong cách hào hùng sảng khoái của Phó Kiều.
Nữ nhi dịu dàng, đại trượng phu cương nghị, mỗi người đều có cái đẹp riêng của mình, ai cũng có cái hay của mình.
Chu Dân nghe thấy còn hiệu quả hơn cả màn biểu diễn có nhạc đệm, ngón tay khẽ đặt lên đường chỉ quần, dường như cũng đang gõ nhịp theo.
Lý Khuê cũng không khỏi lắc lư theo nhịp điệu, khẽ ngâm nga hát theo.
Ngay cả một người lính xưa nay vẫn luôn nghiêm khắc như Phó Kiêu cũng không thể không thừa nhận cô gái này có chất giọng
tốt.
“... Hình như hơi quen mắt” Chu Dân nhìn bóng lưng Hàn Sóc, dường như có điều gì đó suy nghĩ, đột nhiên...
“Tôi nghĩ ra rồi, đây chẳng phải là một trong ba cô nhóc chiều nay đó sao?”
Lý Khuê cười hù, vẻ mặt khinh thường, “Lão Chu này, sao dạo này thị lực của anh lại kém đi thế này? Cô ấy vừa bước lên tôi đã nhận ra rồi, vậy mà bây giờ cậu mới phát hiện ra”
Chu Dân tức giận nghiến răng, “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nói được ai đâu? “Mắt tôi còn tốt lắm, không giống như cậu”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Chu Dân không nhanh không chậm lên tiếng: “Nếu như thị lực tốt thì sao ngay từ đầu cậu đã không phát hiện ra là ba cô nhóc đó rất khá?”
Lý Khuê nghẹn lại, “Không thèm so đo với cậu”
“Hu!”
Hát hết một bài, toàn hội trường im ắng, mấy giây sau, tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy.
Có người gọi tên “Hàn Sóc”, cũng có người gọi “anh Sóc”. Còn có một số người sợ bị phạt chạy mười vòng, cho nên chỉ dám âm thầm biến sự kích động thành tiếng vỗ tay vang dội, cứ thế vỗ tay liên tục cho đến khi bàn tay đỏ lên, lòng bàn tay tê dại.
“Thì ra tớ không nhận làm người, cậu ấy không phải chỉ giống mà đúng là người thật đến! Sao lúc đó tớ lại không phản ứng lại chứ?” Một cô gái âu sầu vỗ tay lên trán.
“Gia Gia, cái người bạn học mà chiều nay cậu nói trông giống minh tinh là Hàn Sóc à?”
“Ừ! Cậu ấy học Đại học T, có lẽ là sợ bị người khác nhận ra mới nói là học trường Kinh tế Tài chính, hại tớ cứ tưởng là..”
“Không sao, chẳng phải bây giờ đã gặp rồi đấy thôi? Cậu ấy hát hay thật đấy.”
“Cậu cũng thấy hay à?” “Đúng vậy, đây là giọng hát mộc hay nhất tôi từng được nghe!”
Hàn Sóc khom người cảm ơn, sau đó bắt đầu bắt điệu cho mọi người hát, rất nhanh sau đó ca khúc “Vịnh Nam Nề” không mấy lạc điệu vang lên trong sân huấn luyện, tiếng hát truyền đi rất xa, dư âm vang vọng.
Hát quân ca xong, ba vị huấn luyện viên lại cho mọi người cùng lên bục biểu diễn, tự do phát huy.
Hàn Sóc chắc chắn không lạc tông. Trong tiếng hoan hô cổ vũ của mọi người, Hàn Sóc hát bài hát chính của đĩa hát mới, là ca khúc do cổ tự viết lời, bản hát gốc nguyên thủy.
Lại một lần nữa khiến cả hội trường đồng loạt ủng hộ.
Khi kết thúc, đã là chín rưỡi, mặt trăng đã lên đến giữa bầu trời, gió đêm lành lạnh thổi qua.
Mọi người trật tự về phòng, ai nấy đều được dạy dỗ vô cùng ngoan ngoãn.
Đàm Hi đang chuẩn bị đi lên tầng thì bỗng bị một cánh tay kéo lại, chớp mắt đã bị đưa ra bức tường phía sau, trong một góc khuất không mấy ai để ý.
Vung quyền, đá chân, ép người lùi lại, Đàm Hi bày sẵn tư thế xuất kích chuẩn bị tấn công, ánh mắt dữ tợn.
Hứa Trạch nhất thời mất cảnh giác, bị cổ đá trúng thắt lưng, “Đệch! Cậu nhìn rồi hãy đá chứ!” Nếu dịch xuống một chút nữa thổi là người anh em thân thiết của cậu ta gặp họa rồi.
“Cậu phải thấy may mắn vì tớ không đá thẳng vào đũng quần cậu mới đúng? Hoa cúc Hứa Trạch co lại, “Không ngờ cậu cũng là người biết võ đấy.”
Góc độ vung quyền và đá người đều cực kỳ xảo quyệt, nếu không phải Hứa Trạch thân thủ cũng khá thì đã suýt nữa đi đời rồi.
Đàm Hi khẽ cười, “Như nhau cả thôi.”
“Hay là chúng ta để lộ bản thân ra đi? Cậu xuất thân từ đâu?”
Để lộ bản thân?
Xuất thân?
Trong lòng Đàm Hi chợt xao động, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra bất cứ điều gì.
“Không tiện à?” Hứa Trạch nhíu mày, “Vậy thôi đi.”
Đàm Hi còn muốn mọi thêm được tin tức hữu dụng từ miệng cậu ta, chắc hẳn có lẽ là có liên quan đến đợt huấn luyện quân sự bất thường lần này.
Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh chóng cảnh giác như vậy, trực tiếp từ bỏ việc truy hỏi thêm.
Người tên Hứa Trạch này không hề đơn giản.
“Cậu kéo tôi đến đây làm gì?” Nếu cậu ta đã không nhắc đến, Đàm Hi lại sợ dẫn đến sự nghi ngờ nên đương nhiên cũng không dám nắm chặt không chịu buông ra thêm nữa.
Hứa Trạch khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tường, “Kéo cậu đến đây đương nhiên là có chuyện rồi.”
Nói cũng như không, còn ra vẻ như mấy kẻ lưu manh du côn nữa.
Đàm Hi cố nhịn không lườm cậu ta. Đối phương sẽ không cho rằng chỉ có thể đã khiến cô sợ hãi đấy chứ?
Hứa Trạch nghĩ như vậy thật đấy.
Móc một điếu thuốc trong túi quần ra, châm lửa, bắt đầu nhả khói, bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
Đàm Hi suýt nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng may mà cô vẫn nhịn được.
Cô dùng ánh mắt “hoảng sợ” đánh giá cậu ta một lượt, “Cũng gan đấy chứ, dám hút thuốc ở đây cơ à?”
“Cậu nói đúng, tớ dám đấy, thì sao nào?”
“Ờ, dám thì cậu hút đi”
Hử? Sao lại không theo lối mòn thông thường thế nhỉ?
Hứa Trạch nghi ngờ nhìn cô: “Cậu không đi tìm các huấn luyện viên báo cáo à?”
“Được thôi, vậy bây giờ tớ đi đây?
“Đứng lại! Tớ đã cho cậu đi chưa?”
Đàm Hi nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc, “Thì vừa rồi cậu bảo tớ đi báo cáo đấy thôi?”
“Tớ bảo cậu đi báo cáo lúc nào hả?” Hứa Trạch nhíu mày, nếp nhăn giữa trán đủ để kẹp chết được một con muỗi.
“Thì vừa xong đấy thôi” Đàm Hi chớp mắt, cô cũng rất vô tội mà.
“Đệch! Cậu lại dám đùa giỡn!” Hứa Trạch ném điếu thuốc, thẹn quá hóa giận.
“Không giả bộ lưu manh đi dọa người nữa à? Tiếp tục đi chứ, tớ đang chờ xem kịch đây”
“Cậu... cậu... cậu... rốt cuộc cậu là ai hả? Vừa rồi khi chơi trò ma sói tại sao lại cố ý chơi tớ hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.