“Vậy bạn của anh...” Phục vụ nhìn Lưu Quế đã chìm vào hôn mê. Loại người này không đáng để thương hại, nhưng cũng không thể để xỉu trong quán được, còn phải làm ăn kinh doanh nữa mà.
“Cô ta không phải bạn của tôi.” Tôn Dương rất bình tĩnh, ánh mắt lại lạnh lẽo băng giá: “Các cổ tự xử lý đi.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi, bóng lưng tiêu sái.
“Ôi...” Cái gì mà tự xử lý chứ?
Phục vụ đang muốn gọi người lại, nhưng cuối cùng lại không nỡ, nên không lên tiếng.
Lúc nãy cô đã nhìn thấy hết toàn bộ. Người đàn ông này cũng thật thảm thương, chia tay bạn gái vì một ả điếm, chân tướng bị vạch trần, chắc là thấy hối hận muốn chết chứ chẳng chơi.
Nếu anh ta có thể kiên định hơn một chút, hoặc lập tức đứng ra tin tưởng bạn gái một cách vô điều kiện thì cũng sẽ không đến mức thế này:
Tình cảm đa số đều không vượt qua nỗi thử thách.
Nếu mọi thứ vẫn bình yên còn đỡ, nhưng nếu ngày nào đó sóng gió nổi lên, thì đó là dáng vẻ của sự phá hủy, không ai có thể chống chọi lại được.
Thà kịp thời ngừng lại, còn hơn để hối hận về sau.
Đừng thấy có chỉ là một nhân viên quèn, nhưng đầu óc không hề ngốc. Phụ nữ lấy chồng đó là chuyện lớn cả đời người, không thể qua loa được!
“Bà chủ, chuyện này... nên xử lý thế nào?” Cô ta không tiện đưa ra ý kiến, chỉ đành đi hỏi bà chủ.
Người phụ nữ thùy mị thướt tha vén những sợi tóc bên tai, đứng trước tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418627/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.