“Tiểu Ảnh, em đừng có gây chuyện vô cớ nữa được không? Phải làm rõ mọi việc trước rồi hẵng nói. Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Lưu Quế, thì chúng ta cũng không thể ra tay đánh người...”
“Tôn Dương!” Vệ Ảnh cố gắng kiềm nước mắt, mỗi một chữ đều nói đến vô cùng khó khăn, nhưng cô vẫn phải tiếp tục nói: “Nếu anh không đánh, thì chúng ta chia tay...”
“... Em nói gì?” Như sét đánh ngang tai.
Cảm xúc của Vệ Ảnh như sụp đổ: “Em nói chia tay? Chia tay! Chia tay...”
Thỏ một khi đã nóng lên cũng sẽ biết cắn người. Sự do dự của Tôn Dương như một loạt kim châm nhỏ ghim vào ngực cổ, đau đến mức không thể thở nổi!
Ánh mắt Lưu Quế sáng lên, sắp chia tay rồi sao?
Hờ, tình cảm có sâu đến đâu cũng không vượt qua nổi sự nghi ngờ, cái gọi là “tình yêu đích thực” giống như một câu khẩu hiệu, dù có vang vọng cũng không chống chọi nổi sự chà xát của thực tế.
Vệ Ảnh?
Xinh đẹp giàu có trắng trẻo? Chẳng qua cũng chỉ như thế!
Tôn Dương khó có thể tin được, “Là vì chuyện này mà em để nghị chia tay? Vệ Ảnh, em coi anh là gì?”
“Là anh không tin em.”
“Thế em có tin anh không?”
Vệ Ảnh nhìn anh ta, đột nhiên nở một nụ cười lạnh: “Tôn Dương, nói chuyện phải đúng với lương tâm, em còn chưa đủ tin anh
sao?”
“Thế vì sao lại ép anh đánh Lưu Quế?”
“Không phải anh đồng ý trả thù vì em sao?”
“Kẻ thù của em là cô ấy?”
“Đúng vậy!”
“Ha... lại là Đàm Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418625/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.