“Phải khen bà thế nào đấy nhỉ?” Đàm Hi cười lạnh, “Tự nghĩ mình thông minh!”
Nếu quan sát tỉ mỉ có thể phát hiện ra rằng Tăng Quế Hương sạch sẽ hơn rất nhiều so với Tăng Quế Lan và Tăng Quế Phấn. Có thể thấy trong chuyện dạy dỗ Vệ Ảnh này bà ta không can dự vào quá nhiều.
Rõ ràng là so với cái danh “đi đòi lại công bằng” cho cháu ngoại thì bà ta càng coi trọng quần áo có sạch sẽ chỉnh tể hay không.
Nói trắng ra chính là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, không có chính kiến!
Nếu nhà mình thế mạnh thì giễu võ giương oai còn Đàm Hi mạnh thì bà ta có thể quỳ xuống đất xin tha.
“Tôi thấy vừa rồi khi xé quần áo bà đã dùng không ít sức lực nhỉ?”
“Là do Quế Lan đưa ra ý kiến đó! Không liên quan gì đến.” “Lương Tử!” Đàm Hi đột nhiên cất cao giọng, chỉ vào Tăng Quế Lan và Tăng Quế Hương, “Xé quần áo hai bà ta ra.” “Vâng!” Bỗng chốc mấy tên đàn em cùng xông lên vậy lại, tiếng hét thất thanh của mấy người phụ nữ, tiếng cười tà dâm của đám đàn ông hòa chung vào với nhau.
Đàm Hi liếc nhìn Tăng Quế Phần đã ngã rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cô khẽ cười: “Giả ngất thì trốn được à?”
Người hôn mê bất tỉnh mà còn động đậy lông mi, nhưng vẫn tự lừa mình lừa người khép chặt hai mắt lại.
“Cậu!” Đàm Hi chỉ vào một tên đàn em, “Trên người có dao không?”
“Có”
“Vết thương trên cổ người phụ nữ này ngừng chảy máu rồi, hay là cậu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418621/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.