Lương Tử gật đầu, đang chuẩn bị tiến lên.
Bỗng nhiên Vệ Ảnh nói: “Tôi muốn ở lại đây”
Đàm Hi cau mày, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt kiên định của Vệ Ảnh, cô đành phải nhìn Lương Hồng xua tay, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Tăng Thủy Tường thấy tình hình bất lợi, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, nhưng đối phương người đồng thế mạnh, đã chặn lại hết các lối đi, có muốn trốn cũng không trốn được.
“Các... các người là ai?!”
Đàm Hi cười lạnh, “Chẳng qua chỉ là con chó cố làm ra vẻ thôi, còn dám sủa loạn lên nữa à?”
“Để đàn bà đã đợi chúng mày..”
Lương Hồng hơi hất cằm lên, hoàn toàn không cần đến Đàm Hi ra tay, một tên đàn em xông thẳng lên quật ngã gã đàn ông xuống, rồi giảng cho gã hai cái bạt tai: “Giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào, ở đây còn chưa đến lượt mày giương oai!”
Tăng Thủy Tường đột nhiên nổi giận: “Con mẹ mày dám đánh.”
Bốp bốp!
Lại hai cái bạt tại nữa, “Ông dám đánh thật đấy, sao nào?!”
“Mày!”
Bốp bốp!
Lần này Tăng Thủy Tường không dám tùy tiện mở miệng nữa.
“Dựa vào đầu chúng mày dám đánh anh tao hả?!” Dì Tư Tăng Quế Lan nhảy ra, chỉ vào mũi tên đàn em kia đổi giọng mắng chửi: “Mày bị điên à? Giữa thanh thiên bạch nhật, cái đổ não khuyết tật như mày dựa vào đầu mà dám đánh anh tao. Tao rạch mặt chúng mày ra bây giờ...”
Người đàn bà giở giọng địa phương ra chửi, hai tay chống nạnh, ngửa cổ lên, nước bọt bay toán loạn.
Người đàn bà chanh chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418618/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.