Một cậu nhóc đâm vào cổ, nhìn thấy mông cậu bé sắp chạm đất, Đàm Hi kéo cánh tay nhỏ nhắn mập mạp của nó lại, “Đi TV chậm thôi”
“Em cảm ơn chị” Giọng nói đáng yêu non nớt vang lên.
Khóe môi xuất hiện một nụ cười, Đàm Hi đỡ cậu bé đứng vững, sau đó ngồi xổm nửa người, “Không có gì?
Cậu nhóc nhìn cây kẹo mút cô đang ngậm, mắt chớp chớp, ừng ực...
Nuốt nước bọt.
“Này, chị còn có một cái nữa đây? Đàm Hi lấy ra, lắc lư trước mặt cậu bé, “Em có muốn ăn không?”
“Muốn ạ” Giọng nói mềm mại non nớt.
“Nhưng mà em phải giúp chị một chuyện mới được.”
Ngô Huyền Huyễn đứng cạnh thùng rác, mái tóc dài bị gió thổi bay hỗn loạn, may mà trên đầu cô ta còn có lá cây che, nên không phải phơi nắng hè, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng túa ra, làm ướt cả một mảng lưng, dính dấp khó chịu. Lại thêm khuôn mặt lo lắng, dáo dác nhìn ngó xung quanh, khiến những người đi đường không khỏi liếc sang nhìn.
Trông thì có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra lại cực kỳ khiến người khác chú ý đến.
Như vậy cũng tốt.
Thật thật giả giả, giấu đầu hở đuôi, không che giấu gì cũng chính là sự che giấu tốt nhất.
Ngô Huyền Huyên lấy điện thoại ra bật màn hình sáng lên. Mười giờ ba mươi tám, đã qua tám phút kể từ thời gian hẹn, nhưng trong phạm vi tầm mắt lại không thấy người đó xuất hiện.
Cô ta càng sốt ruột hơn.
Chẳng lẽ lại là một trò đùa ác ý?
Không... rõ ràng là mật khẩu đúng rồi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418615/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.