Ban đêm vừa buông xuống, hai người đã về tới nội thành.
Đang thảo luận xem nên đi ăn cơm tối ở đâu thì điện thoại của Tổng Tử Văn liền đổ chuông.
“Alo... Đúng thế, đã lâu không gặp... Giờ ư? Không chắc lắm... Được, chút nữa sẽ trả lời câu sau.”
Nhiễm Dao thấy anh cúp máy rồi mới mở miệng thăm dò: “Có việc ạ?”
“Một người bạn cũ biết anh tới Giang Châu nên rủ đi ăn tối.”
“Anh đồng ý rồi ạ?”
“Không.”
Nhiễm Dao chớp mắt, hỏi anh nguyên nhân. Tống Tử Văn: “Anh sợ em không tự nhiên.”
Nhiễm Dạo hơi suy nghĩ, “Bạn anh có khó gần lắm không?”
“Không hề.”
Có thể khiến Tổng Tử Văn gọi là “bạn cũ”, nghĩ cũng biết là giao tình không cạn, hơn nữa hai người tranh thủ đi nghỉ cuối tuần, muộn nhất là tối mai phải về thủ đô rồi, nên chỉ có thể gặp vào tối nay mà thôi.
Nhiễm Dao cũng chẳng phải loại người thích làm nũng õng ẹo gì cả, lập tức cười nói: “Anh còn chưa đưa em đi gặp bạn anh bao giờ, hay là hôm nay luôn đi?”
Tống Tử Văn khẽ than, duỗi tay xoa đầu cô, “Nếu em không muốn thì không cần miễn cưỡng đầu. Giờ giao thông phát triển, thông tin tiện lợi, lúc nào cũng được...”
“Em không miễn cưỡng mà...” Nhiễm Dao ngắt lời anh, nghiêng đầu, cười vô cùng ngoan ngoãn.
Tống Tử Văn á khẩu không biết nói gì.
Cứ thế, hai người đi thẳng tới nhà hàng nằm trên con phố phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.
Sau khi dừng xe, Tổng Tử Văn dắt tay Nhiễm Dao đi qua hai con hẻm có kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418605/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.