“Rốt cuộc anh cũng trở lại rồi! Có thể bắt đầu mang đồ ăn lên được chưa ạ?” Người phục vụ đứng ở bên cạnh bàn, vừa giúp khách coi đồ vừa kiễng chân nhìn ngó xung quanh. Thấy Tống Tử Văn quay lại anh ta liền lập tức thở phào một hơi.
“Mang đồ ăn lên đi.”
“Vâng!”
Tổng Tử Văn kéo ghế ra, cười với Nhiễm Dao: “Ngồi đi.”
Ánh mắt cô gái nhỏ lấp la lấp lánh, đột nhiên nói: “A Văn, anh quá giỏi!” Hai tròng mắt cô như có sao, tỏa sáng lấp lánh, hoàn toàn không che giấu sự sùng bái của mình.
Đàn ông ít nhiều đều có chút chủ nghĩa đàn ông, ai chẳng muốn được bạn gái sùng bái như anh hùng chứ?
Tống Tử Văn cũng không ngoại lệ, tuy không hiện rõ ra mặt nhưng trong lòng đã ngọt ngào như mật rồi.
Rất nhanh đồ ăn được bày ra bàn, đĩa đựng đồ ăn là tạo hình của đủ mọi nhân vật hoạt hình, còn là màu hồng phấn mà Nhiễm Dao thích nhất nữa.
“Sao không ăn?” Tống Tử Văn thấy cô mãi không động đũa thì không nhịn được hỏi.
“Đổ đẹp như thế, chẳng phải ăn sẽ rất đáng tiếc sao?”
“... Cô bé ngốc.” Nói xong liền gắp cho cô một miếng sườn nhỏ. “AEm phải chụp ảnh lại đã, tí nữa còn gửi cho bạn bè xem!”
Tống Tử Văn lỡ gắp ra giữa chừng nên không thể không đặt miếng sườn về chỗ cũ. Nhiễm Dao lấy điện thoại ra, chụp tách tách mấy cái, chụp cả Tống Tử Văn vào, chỉ là không lộ mặt mà thôi.
“Có thể ăn rồi!”
Hai người bắt đầu ăn.
Dù sao Nhiễm Dao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418603/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.