“Vừa rồi ai bảo em cứ cắn lên vai người đó hả? Còn càng cắn càng hăng nữa chứ?” Đàm Hi hừ lạnh, bắt bẻ lại.
“Xem ra là vẫn còn sức lực...” Bên trong vẻ nguy hiểm lại ẩn chứa cả sự cảnh cáo.
Đàm Hi lập tức càng kéo chăn chặt hơn, “Tướng ăn của anh... quá khó nhìn rồi đấy!”
“Đồ ngon trước mắt, em còn trông mong vào việc anh sẽ bận tâm dáng vẻ sao?” Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ khinh thường, “Trừ phi yếu thận, nếu không có ai mà không muốn làm tới chết chứ?”
Người này quả thực thô thiển vô cùng, nhất là sau khi xong việc đó!
Ngày thường thì chẳng thấy gì, một khi cởi quần ra là biến chất ngay. Khả năng đây chính là kiểu người... mặt người dạ thú trong truyền thuyết.
“Mắng anh đấy à?” Lục Chinh nhướng mày, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc.
“...” Thấy chưa! Đã là cầm thú còn thành tinh nữa.
“Nói đi, tại sao lại bảo Sâm Đóa Nhi tới tìm anh?” Lục Chinh đột nhiên chuyển sang chuyện công việc, sự thay đổi này... quá nhanh rồi.
“Hả?” Hai mắt Đàm Hi lập tức sáng lên, “Hôm nay cô ta đã đi tìm anh rồi à? Động tác nhanh ra phết...”
Lục Chinh lập tức ôm cả người lẫn chắn vào trong lòng, “Rốt cuộc em đang có âm mưu gì hả?”
Thực ra, sau khi Sầm Đóa Nhi đi, Trần Khải liền tới văn phòng gặp riêng Lục Chinh.
“BOSS, tôi cảm thấy chúng ta đầu tư vào Sầm Thị vẫn có lời, dù sao nền móng vẫn còn đó.”
“Chuyện này cứ từ từ.”
“Sao lại cứ từ từ được? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418564/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.