Lục Chinh đột nhiên giơ tay lên, đánh vào mông có một cái: “Vang hơn cái này không?”
Bữa tối vú Trương đã nấu sẵn cho họ, chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút là được.
Ăn xong, Lục Chinh chủ động dọn dẹp. Đàm Hi muốn giúp đỡ nhưng bị anh ngăn lại.
“Ngoan, em đi ra phòng khách gọt táo đi.”
“... Vâng.”
Đàm Hi đổi sang kính điện ảnh. Kênh này đang chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng nước ngoài, cô vừa xem vừa gọt vỏ. Khi Lục Chinh bước ra cô cũng vừa gọt xong vỏ, nhưng không kịp thái thành miếng.
“Cứ thế mà gặm à?” Anh cầm táo lên, cắn rộp rộp.
“Vậy em gọt thêm quả nữa...”
“Không cần.”
Đàm Hi trợn mắt: “Vậy em ăn gì?”
“Bón cho em” Cúi đầu, ngậm lấy cánh mối non mềm của cô.
“Ưm...” Đàm Hi đấm vào ngực anh, “Miếng táo anh nhai qua rồi còn cho em...”
Toàn là nước bọt không à! “Ngoan, ngồi im, cẩn thận chọc vào lửa.”
Chọc vào lứa em gái nhà anh ấy!
Chuyện xảy ra tiếp theo có thể miêu tả là... một thảm án do một quả táo gây nến!
Một khi sói đói ngừng ăn chay, thì sẽ hành hạ người ta vào chỗ chết mới thôi.
Đàm Hi nói đủ mọi lời ngon ngọt nhưng đều không có tác dụng: “Lục Chinh! Anh là đồ đại cầm thú!”
“Rất tốt, vẫn còn sức, thêm một lần nữa.”
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến trưa, eo vừa đau vừa nhức, không thể nào bò dậy nổi.
Hay lắm! Giờ thì còn vẽ tranh sơn dầu gì nữa?
Đình công một ngày, dưỡng thương.
Lục Chinh đẩy cửa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418545/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.