Phùng Thiếu Luân: “Nên ngược lại cô liền bẫy tôi một phen sao?”
Đàm Hi: “Chẳng lẽ không phải anh tự đào hố chôn mình à?”
Tự cho là thông minh, coi công việc như trò đùa thì phải sớm dự đoán được sẽ có ngày này, đáng đời!
Hơn nữa...
“Thương nhân coi trọng lợi ích, chẳng có lý nào thấy tiền mà lại không kiếm.” Thế nên, bẫy anh cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
“Đàm Hi, coi như cô giỏi!”
“Cảm ơn đã động viên.”
Đầu bên kia lập tức cắt đứt trò chuyện. Qua chuyện này, Phùng Thiếu Luần hoàn toàn đánh mất hết chút tâm tư kiều diễm với Đàm Hi luôn.
Đâu phải là phụ nữ chứ? Rõ ràng là phù thủy!
Gian Xảo!
Anh ta có thể tránh xa bao nhiêu thì tốt nhất cứ xa bấy nhiêu.
Cốc cốc...
Phùng Thiếu Luân ngăn cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng mở miệng: “Vào đi.” “Phùng Tổng, đã tra ra thông tin biển số xe kia rồi, quả thực là biển số do quân khu cấp.”
“Quân khu nào?”
“Thủ đô.”
Trong mắt Phùng Thiếu Luân hiện lên vẻ kinh ngạc, sao lại có liên quan tới quân đội chứ?
Ngày đó anh ta đưa Đàm Hi về trường, vô duyên vô cớ ăn một đấm, lúc đi đã ghi nhớ kỹ biển số xe của chiếc Land Rover kia, sau đó cho người đi điều tra, không ngờ lại ra kết quả này.
Nhìn cách ăn mặc và khí thế quanh thân của người đó, tuy rằng có dáng vẻ quân nhân nhưng lại không rõ ràng cho lắm.
Ngược lại, anh ta còn ngửi được hơi thở của đồng loại... thương nhân!
Có liên quan tới quân khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418541/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.