MÀ CHẾT
“Nhóc con này, thật sự là cái gì em cũng dám nói hửm?”
| Đàm Hi cảm nhận được eo bị siết chặt lại. Cô có cảm giác chẳng mấy chốc mình sẽ bị bẻ gãy ngang người mất.
“Em chỉ so sánh thôi mà, anh lại nghĩ đi đâu thế?” Đàm Hi bĩu môi, thầm nghĩ: Lão già lưu manh chính là lão già lưu manh.
Lục Chinh cười khẽ, đè cô vào trong lòng mình. Hai người dính chặt lại với nhau, hơi thở quấn quýt: “Em tưởng rằng nói vài câu ẩn ý là có thể cho qua được đấy à?”
Đối mặt với nụ cười ấm trầm của người đàn ông, da đầu Đàm Hi run lên.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào.”
Ánh mắt Đàm Hi lóe lên: “Chuyện làm ăn thôi mà. Em với anh ta chỉ ra ngoài ăn cơm với nhau, cũng đâu nói được mấy lời đầu.”
“Nếu anh không nghe nhầm thì vừa rồi hắn có tỏ tình với em?” Lục Chinh nhướng mày, gương mặt lạnh lùng cứng ngắc nhiễm thêm mấy phần ngả ngớn.
Không khỏi dụ người.
Trong lòng Đàm Hi khẽ động, há miệng cắn mũi anh: “Cái này chứng tỏ mắt nhìn người của anh tốt, thấy em được hoan nghênh thế nào chưa? Hả?”
Dưới ánh đèn, lúm đồng tiền trên má thiếu nữ nở rộ như hoa, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng như sao trời.
Tim Lục Chinh như bị một cái lông nhẹ nhàng nhất qua phát lại, ngoại trừ ngứa thì vẫn chỉ còn lại ngứa.
Anh cũng biết, nhóc con trong lòng mình đây hấp dẫn người khác thế nào, có người theo đuổi cũng là trong dự kiến sẵn rồi.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418533/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.