Thật ra Phùng Thiếu Luân không phải dạng người kiên nhẫn. Anh ta tự thấy mình đối xử với Đàm Hi đã đủ khoan dung rối.
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, “Được, chẳng qua là ăn cơm thôi, việc đơn giản thế mà phải không?”
UC...
Đối phương trả lời chớp nhoáng, người đàn ông lại thấy luống cuống, trong bụng sinh ra nghi ngờ.
Nhưng Phùng Thiếu Luân hồi phục lại rất nhanh, anh an ủi bản thân: Ăn cơm thôi, không cần chuyện vé xé ra to như vậy.
Chỉnh lại giọng, sắp xếp: “Sáu giờ cô xuống lầu, tối lái xe qua đó vừa kịp.”
“Ok, quyết định vậy đi!”
Cho đến khi kết thúc cuộc gọi, Phùng Thiếu Luân vẫn có chút mơ màng: cô nhóc này đổi tính rồi sao? Lại dễ dàng đồng ý vậy?
Anh vẫn có chút không quen.
Đàm Hi không vội ra về nữa, ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, bắt đầu chơi điện thoại.
Mở Wechat ra, tìm Chàng Ngốc.
[Hôn gió
Thật ra Đàm Hi chỉ tính chơi thôi, không ngờ đối phương lại trả lời, dù gì thì Đại Điểm Điểm của cô là lão già cổ lỗ sĩ, không biết gõ chữ bằng điện thoại.
Không ngờ, bên đấy lại trả lời nhanh như vậy, ừm... chắc không đến một phút?
Chàng Ngốc: Lại bắt đầu dụ dỗ ư?
Đàm Hi: Đây là hôn gió mà!
Chàng Ngốc: lẳng lơ
Đàm Hi chửi thẩm một tiếng, cắn môi, đột nhiên hai mắt sáng rỡ.
Đàm Hi: Đại điểm điểm, em chỉ lẳng lơ với anh thôi- [hôn gió] [hôn gió]
Đợi gần nửa phút sau, mới thấy Wechat có tiếng tin nhắn.
Chàng Ngốc: Em thiểu đòn
Đàm Hi:
Chàng Ngốc:?
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418531/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.