Lục Chinh sớm nắng chiều mưa, không chịu được dùng sức mạnh hơn.
Mặt Đàm Hi trắng bệch, đau đến hít khí lạnh!
Lúc này người đàn ông mới buông lỏng tay ra, trong lúc rủ mắt xuống mới đè nén đi sự áy náy và ân hận lại.
“Anh điên rồi à?!” Đàm Hi xoay người lại, đôi mắt long lanh đầy ấm ức, càng nhìn lại... càng khiến người khác muốn ức hiếp.
Hơi thở người đàn ông rõ ràng trở nên nặng nề, giơ tay siết chặt vòng eo tinh tế của cô, ấn cô vào trong lòng, “Nói, em ăn mặc thế này có phải là muốn câu dẫn anh không?”
Đàm Hi hơi khựng lại, nhưng phút chốc đã nở nụ cười, “Anh nói vậy... thì đúng là vậy thôi!” Đầu ngón tay thon dài trắng trẻo dạo vòng quanh bộ ngực anh, thỉnh thoảng lại ấn vào một cái, thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn trên đó.
Lục Chinh cắn răng cố nhịn, bề ngang người cố lên.
Đàm Hi đang đi đôi giày cao gót cao bảy, tám phần, suýt nữa thì trẹo chân, “Này, Lục đại tổng tài, đây là nơi làm việc đấy nhé!
“Anh biết chứ.”
“Vậy mà anh còn.”
“Anh nói là ngủ với em ngay bây giờ a?” Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn như được chạm khắc bằng dao, mỗi một góc cạnh đều hiện lên sự cương nghị mê người.
Đàm Hi thấy vậy bỗng tức giận đùng đùng, “Được ăn thịt mà còn giả bộ làm trò! Anh tưởng muốn ngủ là ngủ được chắc?”
Lục Chinh đi đến bên bàn làm việc, đặt cổ xuống đó, hai tay đặt hai bên cạnh cô gái, dùng tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418506/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.