“Em về nước rồi.”
“...”
“Gặp nhau một chút đi. A Văn, mấy ngày nay em rất nhớ anh.”
“Về nước?” Lúc trước, mama đại nhân nhà anh ta đã nói rằng đời này không muốn thấy Liêu Gia Văn xuất hiện ở thủ đô nữa, không ngờ cô ta lại dám trở về!
“Ngạc nhiên lắm đúng không?”
Tống Tử Văn không thích phụ nữ ra giọng khiêu khích với mình, nhíu mày thật chặt, “Cô không muốn công việc nữa à?”
“Em đã xin từ chức trước đó rồi.”
Tống Tử Văn thật sự không hiểu nổi cô ta đang nghĩ cái gì nữa. Năm đó thà ly hôn cũng không muốn ở nhà làm bà nội trợ, một lòng theo đuổi sự nghiệp ngoại giao của mình; giờ đây, không còn gánh nặng gia đình nữa, là thời điểm có thể buông tay mà tranh giành thì cô ta lại lựa chọn từ chức sao?
Có điều...
“Đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi.”
“A Văn, chúng ta quay về với nhau được không? Chẳng phải anh vẫn luôn muốn có con sao, giờ em đã nghỉ việc rồi, có thể sẵn sàng mang...”
Tống Tử Văn không có ý định tiếp tục nghe nữa mà cúp máy luôn.
Chia tay rồi, đường ai nấy đi, để lại cho nhau một chút hồi ức tốt đẹp không phải hơn sao?
Tống Tử Văn tiến xe vào gara sau đó vào thang máy đi lên nhà.
Cửa vừa mở ra, đủ mọi loại dây lụa được phun ra và dính hết lên người anh ta. Người đàn ông duỗi tay chắn theo bản năng, không ngờ màn thứ hai đã ập tới.
“A... mưa rồi!” Thiếu nữ ném đống giấy rực rỡ màu sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418499/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.