La Vũ Văn ngồi dại ra trên ghế như một con thú bị dồn tới góc tường: “Được, tôi nói, cô đừng động vào em gái tôi...”
Lúc ra khỏi nhà giam, Đàm Hi không còn vẻ mặt u tối nữa mà trở nên rất nhẹ nhàng.
Cô nhớ lại những lời mà La Vũ Văn vừa kể...
“... Sau khi tôi rời khỏi bệnh viện liền chạy ngay tới Cục Cảnh sát báo án, nhưng đám cảnh sát nước M hoàn toàn không thèm để ý đến tôi. Sau đó, tôi lại chạy tới bệnh viện kháng nghị, kết quả bị bảo vệ bệnh viện đánh cho một trận, ném ra ngoài đường. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào, đành phải gọi điện về nước tìm giúp đỡ, bạn học bảo tôi tới Đại sứ quán xin trợ giúp, nhưng tôi còn chưa bước qua cửa đã bị người ta trói đưa đi... Gã thủ lĩnh có súng! Hắn cho tôi một số tiền, bảo tôi hãy quên hết những chuyện liên quan tới Howard đi, nếu không sẽ lập tức tiễn tôi về Tây Thiên... Người đó không giống người sinh ra và lớn lên ở Hoa Hạ nhưng lại biết nói tiếng Hoa, chất giọng vùng Quảng Đông... Tôi không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ nhớ là hắn rất cao, đại khái cũng phải một mét chín...”
“... Tôi có thử hỏi hắn xem Howard còn sống hay đã chết nhưng người đó không trả lời, sau đó tôi liền xách theo đống tiền mặt kia về nước, nhưng tôi không hề động vào số tiền đó! Một tờ cũng chưa từng động vào...”
Hết thảy đều trùng hợp với suy đoán của Đàm Hi, tảng đá đè nặng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418484/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.