Mắt Đàm Hi khẽ lóe lên: “Hình như tôi nghe nói có ai đó thích uống cà phê Núi Xanh...”
“Khụ, đó là La Vũ Văn”
“Anh ta à...” Đàm Hi bừng tỉnh.
“Cho nên cô đừng bận rộn chi nữa. Cuộc sống mà quá sung sướng, thì dễ đâm ra trì trệ. Vậy... tôi đi làm việc trước nhé?”
“Ừ.”
Aiken rời đi.
Đàm Hi rũ mắt, che đi màu sắc u tối ở bên trong, gói trà sau khi pha với nước nóng thì tỏa ra mùi thơm nồng đậm, nổi nổi chìm chìm trong nước trà.
Giờ nghỉ trưa, Châu Miễu kêu lao công lên dọn dẹp đồ đạc của La Vũ Văn.
Châu Miễu: “Lúc trước tôi đã kiểm tra rồi, không có vật gì quý giá, dọn dẹp sớm một chút cũng có chỗ cho thực tập sinh vào ngồi.”
Đàm Hi gật đầu: “Chị cứ xem rồi làm đi.”
Vật dụng cá nhân của La Vũ Văn quả thật không nhiều, gom lại cũng chỉ bằng một sọt nhỏ.
Đàm Hi cau mày: “Còn nữa không?” Không có thứ có liên quan đến “Cà phê Núi Xanh” như trong tưởng tượng của cô, cô không nhịn được bèn hỏi lại.
Dì lao công: “Trong tủ và ngăn kéo đều đã được dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.”
Văn phòng.
Đàm Hi hất cửa bước vào, đặt mông xuống sofa, cả người chìm sâu vào trong lưng ghế mềm mại.
Sớm biết như thế thì tối hôm qua cô không đi đến trại tạm giam gì đó rồi, lòng hiếu kỳ bị gợi lên, lại không thể giải quyết ngay được, thật khiến người ta bực bội!
“Đàm Tổng, cô có thể hiểu tôi mà đúng không? Có thể cho tôi một cơ hội, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418480/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.