Lúc kết thúc, đã là 10 giờ đêm.
Đàm Hi kêu Lưu Diệu gọi xe đưa những tên ma men đi, bản thân cô cũng phải về trường.
Vừa hay về vào đúng giờ giới nghiêm, dì quản lý ký túc xá thở dài: “Con bé này canh giờ riết có kinh nghiệm rồi nhỉ? Nếu về muộn thêm nửa phút là sẽ nhốt cháu ở ngoài luôn đấy!”
“Cảm ơn dì~ Biết dì sẽ chừa cửa cho cháu mà.” Nói xong, chớp chớp mắt.
“Cháu đó, mau đi lên đi! Bớt nũng nịu đi!”
“Bye~”
Dì quản lý ký túc xá cười như gió xuân.
“Ôi, Quyên Nhi, nửa đêm nửa hôm bà cười gì đấy?”
“Không có gì, có đứa sinh viên rất nghịch ngợm!”
Lúc Đàm Hi mở cửa ra, Hàn Sóc đang đau đớn đập bàn phím. Cô cảm thấy bản thân nên im lặng lùi ra, đợi cô ấy đập xong rồi hẵng vào.
Bây giờ hành động chắc vẫn còn kịp!
Hàn Sóc bỗng nhiên tràn trề sức sống: “Ôi! Bé cưng về rồi đấy à~”
Đàm Hi: Ừm, nếu biết cậu đang chơi game, tớ có chết cũng sẽ không về đâu.
“À... Cậu chơi Viktor cũng giỏi mà nhỉ! Hi hi...”
“Có gì cứ nói thẳng, cất cái nụ cười ngu ngốc kia của cậu lại đi.”
“Tớ muốn xem cậu thao tác Viktor.”
Đàm Hi nhướng mày, cầm lấy ly nước ấm: “Tớ nhớ tối hôm qua ai đó còn nói rằng sẽ dùng LeBlanc tiêu diệt những thằng tép riu kia mà?”
“Vừa nói đến là thấy tức! Đối phương vừa đến là nhào vào tấn công tớ, căn bản không thể phát triển đến giai đoạn sau thì đã ngủm củ tỏi rồi...”
“Ồ. Thế trừ LeBlanc ra, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418476/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.