Vẻ mặt Đàm Hi trở nên lạnh lùng, nụ cười xuất hiện trên môi theo thói quen bỗng nhiên biến mất, xung quanh tỏa ra bầu không khí nặng nề.
Phùng Thiếu Luân vẫn đang tiếp tục: “Vì thế, chúng ta nên là mối quan hệ hợp tác, cùng nhau lật đổ Lưu Đông, diệt trừ hậu hoạn, chứ không phải cô đứng ngoài cuộc, nhìn tôi chiến đấu đơn độc.”
Trong mắt anh ta thoáng xuất hiện thần thái đắc ý, đấu với trời đất, là một niềm vui, đấu với Đàm Hi, càng vui không thể tả!
“Họ Phùng kia” Cô đột nhiên lên tiếng: “Anh nói nhiều như thế, chẳng qua là muốn từ chối điều kiện của tôi chứ gì?”
Anh ta cau mày, họ Phùng kia?
Anh ta không thích cách xưng hô này, không vui vẻ, nói: “Cửu Châu sẽ không làm kẻ tiêu tiền phung phí.”
“Được, nếu đã bàn không thành thì chia tay vậy. Đường rộng thênh thang, mỗi người một bên.” Cô đứng vậy rời đi, không hề có ý nấn ná như khi cố tình giả vờ lúc nãy, mà đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Trong đầu Phùng Thiếu Luân chỉ có bốn chữ... ý nay đã quyết!
Đi thật à?!
WTF!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến khi anh ta phản ứng trở lại, thì bản thân mình đã cất bước đuổi theo.
“Cô đứng lại!
Vẻ mặt Đàm Hi lạnh lùng, lơ đi tiếng gọi lại từ đằng sau, cô ghét bị người khác uy hiếp!
Lần này, cô thật sự không định kì kèo với tên họ Phùng kia nữa, lải nhải dây dưa, giống hệt một mụ đàn bà.
“Đàm Hi! Tôi đồng ý...”
Hử?
Cô đi chậm lại, Phùng Thiếu Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418474/chuong-562.html