Bên đầu kia, thư ký đặt ống nghe điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Phùng tổng?“
Anh ta ngồi bên cạnh, đùa giỡn cây bút trong tay, nghe thấy thế, chỉ hơi hơi hé mí mắt lên, tầm mắt nhìn lướt qua nữ thư ký có vòng một đầy đặn trước mặt, sự mỉa mai xẹt qua đáy mắt: “Ừ, ra ngoài đi.”
Ánh mắt sáng rực của nữ thư ký bỗng chốc trở nên tối tăm: “Anh cần cafe chứ?”
“Không cần.”
“Vâng.”
Khi nữ thư ký đi ra, không quên cẩn thận đóng cửa lại.
Phùng Thiếu Luân đứng dậy đi đến trước cửa số sát đất, tìm số điện thoại của ai đó...
“Bước cuối cùng đã làm theo những gì cô nói, hy vọng Đàm tổng đạt được những gì mình mong muốn.”
“Như nhau thôi.”
Anh ta cười khinh thường, cúp máy.
Dáng vẻ bày mưu lập kế, tự tin giành thắng lợi kia thật sự... rất chướng mắt.
Thương trường như chiến trường, đàn ông xông pha chiến đấu, phụ nữ tham gia vào làm gì? An phận một chút không phải tốt hơn sao?
Phùng Thiếu Luân khá là bài xích hai chữ “nữ cường”, nhưng Đàm Hi lại khiến anh ta không thể nào ghét được, chỉ là không thích mà thôi.
Hoặc có thể, bên trong đó còn lẫn vài phần... giận dỗi.
Giận cô thái độ cứng rắn, vừa hoang dã vừa lưu manh. Giận cô nhìn thấu rõ mọi chuyện, tính toán sạch sẽ chuẩn xác. Càng giận cô chơi khăm anh ta, để lại kẻ địch lớn là Lưu Đông!
Trong lòng phức tạp, tư tưởng rối ren, thật sự đúng là một lời khó nói hết!
...
Đàm Hi đặt điện thoại xuống, gật đầu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418470/chuong-558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.