Trở về với hiện tại, Đàm Hi nghe anh nhắc đến Thịnh Mậu, cô khẽ khựng lại: “Em vẫn còn chưa nói, sao anh lại biết được? Anh không có tìm người theo dõi em đấy chứ?”
“Ngoài việc đó ra, anh không nghĩ ra được còn lý do nào khác khiến em lạnh nhạt anh.”
Lạnh nhạt anh...
Nhạt anh...
Anh....
Đàm Hi cảm thấy có thể bản thân xuất hiện ảo giác thính giác, nếu không sao lại cảm có một sự u oán... trong câu nói này?
Không thể đâu nhỉ?
Người nói là Lục Chinh đấy!
Cao ngạo lạnh lùng, rắn rỏi kiên cường!
“Đại Điềm Điềm, có phải anh... nhớ em không?”
“Không có.” Không cần suy nghĩ, trả lời nhanh gọn dứt khoát,
Chính vì thế mới có hiềm nghi giấu đầu hở đuôi!
Nếu không, phủ nhận nhanh như thế làm gì?
“Vâng, em biết anh nhớ em mà.”
“...”
“Lần này không về được, bên phía Thịnh Mậu xảy ra chút vấn đề, em phải đích thân xử lý.”
“Ừ.”
“Anh đang ở bên ngoài? Em nghe thấy tiếng gió.”
“Ừ.”
“Làm gì vậy?”
“Đợi em.”
Đàm Hi giật mình, “Anh... đang ở trạm tàu tốc hành?!”
Đầu dây bên kia không trả lời.
“Lục Chinh, sao anh... lại ngốc đến thế cơ chứ?”
“Được rồi, bây giờ anh lái xe trở về, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Vành mắt Đàm Hi cay cay, “Xin lỗi, em nên gọi điện thoại nói rõ với anh sớm hơn. Đại Điềm Điềm, em sai rồi, anh trừng phạt em đi.”
Nỗi buồn bực trong lòng anh bỗng dưng hóa thành mây khói, biến mất sạch sẽ.
Cứ như ở trước mặt cô, cho dù là tính nhẫn nại hay lòng khoan dung đều đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418467/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.