Theo hướng chỉ của người đàn ông, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía Tiếu Lan.
Lớp trang điểm phai mờ khó mà che dấu được vẻ hoảng loạn trong đôi mắt Tiếu Lan. Cô ta lùi lại một cách vô thức, “Anh... nói láo!”
Đàm Hi cười nhạt, không nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông dưới chân.
“Cô ta nói anh nói láo, sao đây?”
“Tôi không nói láo.” Người đàn ông lộ ánh mắt giận dữ, “Chính là cô ta đã kêu tôi trà trộn vào sàn nhảy để sờ mó cô, còn cho tôi một gói bột thuốc, để tôi lừa cô uống.”
“Bột thuốc?”
“Chính là cái này!” Người đàn ông mau chóng rút từ trong túi quần ra một túi giấy nhỏ, run lẩy bẩy đưa cho Đàm Hi, “Tôi chỉ tính quấy rồi trên sàn nhảy thôi, tuyệt đối không dám hạ thuốc với người khác!”
Đàm Hi cười nhạt, lực chân giảm nhẹ lại, người đàn ông xụi lơ trên sàn, như trút được gánh nặng.
Cô ném tàn thuốc đi, giơ tay cầm lấy gói thuốc, lúc giơ lên mũi ngửi, mùi thuốc nồng nặc, tuy không biết hiệu quả cụ thể của nó, nhưng có một điểm khẳng định là bột dỏm.
Không khác gì mấy thứ mười mấy tệ ngoài vỉa hè.
Tiếu Lan tính dùng nó để đối phó với cô? Đàm Hi thật lòng hoài nghi, con người này có phải không có não không.
Đàm Hi lia ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía kẻ đầu sỏ. Tiếu Lan lảo đảo lùi về phía sau, “Không phải... không phải tôi...”
“Ông chủ, có thể mượn một anh vệ sĩ sau lưng ông không?”
“A Dũng...”
“Cảm ơn.” Đàm Hi nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418457/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.