Sau cùng Tiếu Lan ôm mặt chạy ra, Đàm Hi bị bỏ lại, xoa xoa cổ tay xong đi về phía phòng karaoke.
“Này, đi gọi mấy chai bia thôi mà lâu vậy, cậu đi bắt cá đó hả?”
“Sai, là sờ mặt.”
“Hả?” Vua chiếm mic Hàn ngớ ra.
Đàm Hi chỉ hời hợt huơ tay: “Chuyện nhỏ thôi.”
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đem bia tới. Hàn Sóc rót đầy bia cho mọi người, nâng ly hét to: “Chúc mừng Đàm Hi giành được cup vàng, dô cái nào!”
Tiếu Lan sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, cúi đầu chạy thẳng vào một phòng karaoke khác.
“Lan Lan, về vừa kịp lúc, nè, bài của cậu.” Bạn tốt đưa mic cho cô.
Một giây sau, mic rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chói tay kinh khủng. Mọi người dừng cử động, tiếng cười đùa và nói chuyện huyên náo dường như bị lọc mất, chỉ còn lại tiếng nhạc đệm còn vang lên.
“Sao, sao vậy?” Người cách Tiếu Lan gần nhất, cũng là người đưa mic cho cô trước đó cố gắng hỏi thăm, trong mắt hiên ra hai chữ dè dặt.
“Biến.” Tiếu Lan đẩy hông của cô bạn ra, sải bước lớn về phía ghế sofa, vơ lấy chai bia trước mặt uống cạn.
Cốp! Đế chai đập vào bàn thủy tinh, phát ra âm thanh thanh thúy.
Trong mắt Tiếu Lan giờ đây chất chứa nỗi hận thù, dưới lớp kẻ mắt nhem nhúa màu xanh đậm, càng dữ tợn như ác quỷ, khiến người khác không dám đến gần.
Không biết từ lúc nào, loa bị ai đó tắt đi, căn phòng karaoke vốn yên tĩnh nay càng tĩnh lặng đến chết người.
“Đàm Hi, mày đợi đấy...”
Hàn Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418455/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.