“Thôn núi trong mắt rất nhiều người không chỉ đại diện cho sự nghèo khó và lạc hậu, có thể núi hoa lãng mạn, cũng có thể là dân tình chất phác. Bản tính thích cái đẹp của con người vô hình chung khiến chúng ta khoác một tấm lụa trắng mông lung lên vẻ ngoài tàn khốc, muốn nó trở nên thật đẹp đẽ.”
Toàn bộ hội trường lặng như tờ.
Trên khuôn mặt của Đàm Hi không có chút cảm xúc dư thừa nào. Cô rất bình tĩnh. Không đẫm lệ cất cao giọng hát bài ca bi quan như Tiếu Lan, cô giống một người lạ qua đường vậy, bởi vì không chất chứa cảm xúc chủ quan nào, nên chân thật đáng tin.
“Những kẻ sống trong thành thị như chúng ta không thể nào tưởng tượng, trên chiếc giường cao một mét rưỡi phải chen chúc 3, 4 đứa trẻ, trên núi xanh không trồng ra lúa, dưới núi xanh không thể thông với đại lộ, người lớn chịu rét, trẻ em nhịn đói. Nếu chỉ nghèo khó thôi, thì những vùng thôn núi xa xôi hẻo lánh đều không tránh khỏi, nhưng nơi đây khiến người ta sợ hãi nhất...” giọng chững lại, dường như nhuộm màu nặng nề, “Là cái chết. Mỗi một giây trôi qua mỗi sinh mạng mới ra đời đều đã định trước sự tử vong, nhưng không phải do tuổi già. Những bà mẹ trong lúc mang thai vẫn hút ma túy, đàn ông trưởng thành phải nhờ vào việc buôn bán ma túy và chế độc dược để duy trì kế sinh nhai.”
“Hỗn loạn, rối loạn, đó chính là cái lồng giam bị thế giới văn minh vứt bỏ, khóa chặt lại linh hồn và sự xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418449/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.