Đàm Hi nghỉ được một tiếng, lúc tỉnh lại cơ thể sảng khoái, cảm thấy bản thân có thể đánh chết một con trâu chỉ bằng một nắm đấm.
Vẫn là chiếc váy đỏ bắt mắt ấy, tóc tết thành củ hành nhỏ, bên tai còn vài cọng tóc con, rất có khí chất của nhà nghệ thuật bụi.
Thời Nguyệt không dám điên theo cô, thay lại áo sơ mi quần dài rất quy củ, buổi chiều còn thi đấu nữa, đương nhiên không thể thoải mái mặc sao cũng được.
Cô nghĩ, cũng chỉ có Đàm Hi mới dám ăn mặc tự do tùy ý như vậy.
Quả nhiên...
Đi xuống lầu, Cao Văn và Tăng Húc đều đã thay đồ bình thường hơn.
Đàm Hi tựa vào cột hành lang, khẽ huýt, dáng vẻ không để ý gì cả, chỉ lâu lâu lại nhìn về phía cánh cửa xoay.
Cao Văn: “Thủy thổ không phục, chỉ phục độ trưởng.”
Tăng Húc: “Có thể người ta chẳng phải đển để thi đấu, uhm... chỉ đến để chơi thôi.”
Dương Duy: “Không hổ là đội trưởng, làm gì cũng ngầu!”
Khương Mi muốn nói lại thôi, hiển nhiên là sợ Đàm Hi mặc thành thế này ảnh hưởng lúc thi đấu, cho dù cô kiềm chế được bản thân, cũng không kiềm chế được ánh mắt soi mói của người xung quanh, như vậy, tâm trạng rất dễ bị bên ngoài ảnh hưởng.
Phạm Trung Dương lại chỉ khua tay với bà, “Kệ nó đi.”
“Haiz...”
Đứa trẻ có thiên phú cũng có cá tính, quá cá tính thì không dễ dạy, nhẹ không được, nặng cũng không được.
Khương Mi gần như đặt hết kỳ vọng ba giải thưởng kia lên người Đàm Hi, bởi vì bận tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418444/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.