Buổi sáng, 8:45 phút
Nhóm Đàm Hi bảy người đến viện Bảo tàng Nghệ thuật Trừng Hải.
Cách ăn mặc của các cô gái lập tức thu hút sự chú ý, Cao Văn thay một chiếc váy dài đến đầu gối, màu xanh lá cây nhạt họa tiết hoa chìm, một đôi giày cao gót mũi nhọn làm tôn lên đôi chân thon dài.
Tăng Húc là tomboy, tóc ngắn, quần rách, áo khoác jean, đi bên cạnh Đàm Hi, mang theo khí thế mạnh mẽ.
So sánh lại thì Dương Duy khá là bình thường, may mà chiều cao của anh ta vừa đủ, đứng bên cạnh Cao Văn, trong rất xứng đôi.
Xôn xao.
“Họ là ai vậy? Cũng không xem hoàn cảnh mà ăn mặc thế này!”
“Trang điểm lộng lẫy thế kia, có phải đi thảm đỏ đâu, có cần phải thế không?”
“Nữ sinh mặc váy đỏ kia khá có mùi vị...”
“Mùi vị gì?”
“Mùi hoang dã.”
“Tôi cảm thấy, cái cô váy trắng kia khá có khí chất, nhìn cái lưng kia kìa, thẳng tắp.”
“...”
Bỗng chốc, trở thành trung tâm câu chuyện.
Mọi người tự cho rằng ánh mắt của mình rất kín đáo nhưng thực tế lại toát ra một sự đánh giá trắng trợn. May mà Đàm Hi đủ rộng lượng, Thời Nguyệt tu dưỡng tốt, Cao Văn vô cùng lạnh lùng cao ngạo, còn Tăng Húc thì là một kẻ thần kinh thô, cho nên đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thoáng qua, ai nấy đều mang theo phong cách riêng... mặc kệ gió mưa bão bùng, ta vẫn hiên ngang đứng thẳng mình.
Khương Mi khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Đây mới là thần thái mà sinh viên trường Đại học T nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418441/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.