Đầu óc Khương Mi bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
“Lão Phạm... ông, đang đùa hả?”
Phạm Trung Dương rối loạn, ông cũng cho rằng bản thân mình đang đùa, nhưng...
“Đối phương nói như thế đó! Chẳng lẽ... tôi nghe nhầm rồi?”
Hai giáo sư tuổi hơn 50 cứ nhìn nhau đầy nghi ngờ như thế, đừng nói, đã quen với dáng vẻ nghiêm túc của hai người trên bục giảng, thần thái hôm nay lại trông có hơi buồn cười, nhưng không mất phần đáng yêu.
Nhất là Khương Mi, ngày thường nghiêm khắc bao nhiêu, hôm nay lại trông ngơ ngác bấy nhiêu, giống như bị trúng phải chiêu quỳ hoa điểm huyệt thủ vậy.
Cuối cùng, một tiếng hét của Cao văn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
“A... Chúng ta được hạng nhất! Hạng nhất! Em biết mà, chúng ta nhất định có thể!” Không phải sự niềm vui khi bị bánh đập trúng đầu, mà là sớm đã biết sẽ có bánh, quả nhiên hôm nay rớt xuống đầu thật.
Hai trường hợp đó khác nhau vô cùng.
Trường hợp đầu tiên: May mắn khi thấy được kỳ tích trong lúc không còn bất kỳ hy vọng nào. Trường hợp sau: Vui mừng khi mọi cố gắng cũng nhìn thấy được kết quả xứng đáng.
“Yeah!” Bàn tay phải của Dương Duy vo chặt lại đánh vào lòng bàn tay trái, nhảy cẫng lên.
Thời Nguyệt kích động đến mức nắm lấy tay Đàm Hi, hai mắt ướt lệ.
Tăng Húc thì nhào lên, ôm Đàm Hi thật chặt, “Đội trưởng, từ nay về sau cô chính là thần tượng của tôi!”
Phạm Trung Dương nhìn thấy tình cảnh như thế mới hoàn hồn lại, té ra chỉ có ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418439/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.